(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 7

Linh thuyền phá gió mà đi, bầu trời xanh thăm thẳm bao phủ, lôi bạc và mây mù như những con sóng khổng lồ từ đại dương ập xuống. Linh thuyền hơi dao động, nhỏ bé giữa không gian rộng lớn, tựa như hạt cát giữa vũ trụ bao la. Khi thu lại tầm nhìn, có thể thấy linh thuyền tinh xảo, nhỏ như một tòa lầu.

Những đám mây mỏng bị luồng khí lưu do phi thuyền xé tan, ánh sáng vàng từ đường chân trời chiếu rọi xuống mũi thuyền. Bạch Bách mặc bộ thanh y màu xanh, bên ngoài khoác một lớp áo trắng, sắc mặt bình tĩnh nhìn những đám mây và sương mù trôi qua nhanh chóng. Ánh nắng ấm áp chiếu lên mái tóc. Cậu đứng đó chắp hai tay sau lưng, mang dáng vẻ lạnh nhạt như dòng nước chảy, chẳng màng đến thế gian.

Khi Tần Quân Dật bước ra từ khoang thuyền, cảnh tượng đập vào mắt y chính là như vậy. Nhìn bóng lưng Bạch Bách, bước chân y khựng lại trong chốc lát, sau đó ôm kiếm bước tới, khó chịu lên tiếng:

"Thật không hiểu sư huynh nghĩ gì nữa. Chỉ là một mối hôn ước hữu danh vô thực thôi mà, có cần đích thân huynh phải chạy một chuyến không? Huynh không thể tùy tiện bảo một đệ tử khác giúp huynh từ hôn sao? Làm vậy vừa tốn thời gian, lại còn khiến ta bị sư phụ đá xuống đây làm vệ sĩ cho huynh."

Nghe thấy giọng nói, Bạch Bách nghiêng đầu nhìn lại, một thiếu niên tuấn tú hiện lên trong tầm mắt. Thiếu niên ấy mặt mày còn non nớt, ánh mắt trong sáng rực rỡ, khí chất sắc bén như thanh kiếm chưa thành hình.

Đúng vậy, kiếp trước cũng chính là như thế.

Kiếp trước, vào thời điểm này cậu bị sư thúc kéo đến chùa Phù Hoa bàn luận kinh đạo với đại sư Lĩnh Ngộ. Vì thời gian gấp rút, cậu đành nhờ đồng môn thay mặt đến nhà họ Lâm từ hôn với Mục Thù. Kết quả là hôn ước được hủy, nhưng giữa bọn họ cũng từ đó kết oán. Chính vì vậy, kiếp này cậu mới phải đích thân hạ giới để từ hôn, tiện thể xem thử kiếp này Mục Thù ra sao.

Nếu có cơ hội, cho dù bị Thiên Đạo trừng phạt, cậu cũng muốn...

Ánh mắt Bạch Bách hơi cụp xuống, hàng mi dài đổ bóng che khuất đôi mắt.

Gϊếŧ hắn.

"Dù sao đây cũng là hôn ước do mẫu thân ta định ra, về tình về lý ta nên tự mình từ hôn." Bạch Bách giải thích.

"Vị hôn thê ở hạ giới của huynh rốt cuộc có lai lịch gì mà đáng để huynh coi trọng như vậy?" Tần Quân Dật ôm kiếm tựa vào mũi thuyền.

"Không phải coi trọng, chuyện hôn ước không phải việc tầm thường, nên thận trọng một chút vẫn hơn."

Tần Quân Dật cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Sư huynh, gần đây huynh tu luyện gặp vấn đề gì sao? Ta thấy huynh dạo này kỳ lạ lắm, có phải đang giấu ta chuyện gì không?"

Ba tháng trước bỗng nhiên Bạch Bách tuyên bố bế quan, đêm qua ở Phong Nhai tu luyện gây ra động tĩnh lớn rồi lại đột ngột xuất quan, bây giờ còn muốn xuống hạ giới từ hôn. Tất cả điều này chẳng giống vị sư huynh luôn trầm ổn, điềm tĩnh của y.

Nói rồi y tiến sát lại gần Bạch Bách, chăm chú quan sát. Nhưng cái nhìn ấy lại khiến Tần Quân Dật sững sờ. Người trước mắt rõ ràng dung mạo và khí chất không hề thay đổi, nhưng qua đôi mắt trong suốt như ngọc ấy, y lại cảm nhận được một nỗi hoang vu đầy tang thương, tựa như trải qua bao thăng trầm nhân thế.

Tần Quân Dật lập tức sững người, y chưa từng nghĩ sẽ thấy được biểu cảm như vậy trong đôi mắt người sư huynh hiền hòa của mình.

Dựa vào tư chất dị bẩm, mấy năm nay Tần Quân Dật gần như hoành hành trong tông môn, đến lời sư phụ y còn chẳng nghe mấy câu. Người duy nhất y sợ chính là sư huynh, chỉ cần thấy sư huynh tức giận hay tỏ vẻ không vui là y trở nên luống cuống. Y lùi lại một bước, nói:

"Sư huynh, gần đây ta đều ngoan ngoãn ở Bạch Thu Lĩnh, không đi gây rắc rối cho Vạn Kiếm Phong, cũng không bắt nạt đệ tử ở các phong khác, lại càng không tùy tiện luyện mấy kiếm pháp kỳ quái. Ta chắc chắn không khiến huynh tức giận đâu."

"Hay là... sư phụ lại lén uống rượu huynh ủ, hoặc lại gây họa vì uống rượu rồi?"

Bạch Bách lúc này mới nhận ra, nhìn tiểu sư đệ đang khẩn trương trước mặt. Cậu bật cười, thu lại ánh mắt nặng nề rồi đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của Tần Quân Dật.

"Tiểu hài tử, nghĩ vớ vẩn gì vậy."

Cảm giác ấm áp dịu dàng từ lòng bàn tay truyền đến, mùi hương thanh đạm lạnh như tuyết vương vấn quanh mũi. Bỗng chốc mặt Tần Quân Dật nóng bừng, y nghiêng đầu không vui nói:

"Ta đâu còn là tiểu hài tử..." Miệng thì than phiền nhưng y lại không hề né tránh.

"Ta chỉ đang nhập đạo, hiện tại vẫn chưa tìm được biện pháp." Bạch Bách an ủi. "Ngươi không cần lo lắng."

"Thật không?" Tần Quân Dật không mấy tin tưởng, xác nhận lại.

"Sư huynh từng lừa đệ bao giờ chưa?" Bạch Bách cười hỏi.

"Tạm tin huynh vậy." Người tu đạo nhập đạo là chuyện bình thường, Tần Quân Dật miễn cưỡng tin lời cậu.

"Nhưng sư huynh phải hứa với ta, nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó không thể giải quyết. Huynh nhất định! Nhất định phải nói ra, đừng tự mình gánh chịu."

Nhìn thấy tiểu sư đệ với nét mặt trẻ con đáng yêu như vậy, trong lòng Bạch Bách không nhịn được mà mềm nhũn, cậu mỉm cười:

"Được."

Nhận được lời hứa chắc chắn từ Bạch Bách, Tần Quân Dật mới hài lòng. Y đứng bên cạnh Bạch Bách thưởng thức phong cảnh dọc đường, đến khi cảm thấy chán mới quay lại khoang thuyền.

Bạch Bách nhìn theo bóng Tần Quân Dật khuất dần, nhớ lại tiểu sư đệ ở kiếp trước, ánh mắt cậu dần nguội lạnh.

Tần Quân Dật, đệ tử bị trục xuất của Thương Lan Tông. Sau này trở thành một trong Tứ Đại Ma Quân của Ma Giới.

Mà y là ngọn nguồn khiến cậu nhập ma...

Linh thuyền chịu gió lớn lại rung lắc lần nữa, mái tóc đen dài của Bạch Bách được cố định bằng trâm ngọc màu trắng. Lúc này bay nhẹ theo gió.