Ánh sáng bình minh mờ ảo, từ nam ra bắc, mười sáu ngọn núi cao và cả đỉnh núi chính của Thương Lan Tông đều được tuyết phủ lên lớp băng sương bạc, giống như một con rồng khổng lồ nằm chìm trong giấc ngủ say.
"Đông——"
Chuông báo thức của Thương Lan Tông vang lên, hai đệ tử ngoại môn lần lượt quét tuyết ngoài cổng, từng đoạn theo bậc thang.
"Sư huynh, huynh có biết tin gì chưa? Tối qua 3000 Đạo Thạch hình như đã sáng lên."
"Thật sao? Chẳng phải 3000 Đạo Thạch từ cuộc chiến giữa tu tiên giới và ma giới từ 30 năm trước đã không còn phát sáng được nữa sao?"
"Ai biết được, ta cũng chỉ nghe người ta nói vậy. Dù sao nếu 3000 Đạo Thạch thật sự sáng lên thì có nghĩa là tu tiên giới sẽ xuất hiện thêm một thiên tài, tông môn của chúng ta chắc chắn đã cử người đi điều tra. Nhưng hiện giờ tông môn chẳng có động tĩnh gì, tin này có khả năng là giả."
"Vậy thì nói cái này có ích gì." Đệ tử ngoại môn hơi mập mạp liếc nhìn sư đệ.
"Chẳng phải chỉ là buôn chuyện sao, nhưng sư huynh này, huynh có biết tối qua là Phong sư huynh hay trưởng lão của đỉnh nào luyện kiếm không? Vì cái gì lại tạo ra tiếng động ồn ào lớn như vậy." Sư đệ ngượng ngùng cười nói.
"Phong Tuyết Vô Tránh, Kinh Lạc Cửu Tiêu. Người có thể sử dụng chiêu thức đốn mây vỡ trăng như vậy, chỉ có thể là Bạch Chân Nhân của Bạch Thu Kiếm Lĩnh thuộc đỉnh Ngũ Thập."
"Hả? Bạch Chân Nhân lợi hại như vậy sao? Chẳng phải có lời đồn nói rằng Bạch Chân Nhân là người trời sinh không có linh căn sao?"
Sư huynh mập mạp vừa định nói gì đó thì sắc mặt đột ngột thay đổi.
Một tia sáng bạc từ trên đầu họ lướt qua, đuôi ngân quang giống như mang theo những hạt băng mịn. Một người đáp xuống ngoài cổng tông môn, làn da trắng như tuyết, mặt lạnh như băng, mặc bộ trường bào xanh trắng, thoát ra khí chất thần tiên. Thanh kiếm trên không thu lại, khí lạnh của kiếm mang theo uy áp khiến người khác không dám đối diện.
Sư huynh mập mạp phản ứng nhanh chóng, vội cúi người hành lễ:
"Bạch Chân Nhân."
Vị sư đệ kia thì không chịu nổi khí lạnh tỏa ra từ đối phương, quỳ thẳng xuống đất. Khi nghe sư huynh gọi tên người trước mặt, sắc mặt của hắn đột ngột tái mét.
"Bạch... Bạch Chân Nhân.”
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn một suy nghĩ, xong rồi.
Thương Lan Tông, cũng như toàn bộ giới tu tiên, có phân cấp tu vi rất nghiêm ngặt, bất kỳ ai dám bàn tán về Chân Nhân đều là trọng tội.
Tuy nhiên, sau một lúc, Bạch Chân Nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn họ rồi quay người bước vào cổng tông môn, chỉ để lại bóng lưng cao gầy.
Khi thấy người rời đi, áp lực từ linh khí xung quanh dần dần biến mất. Vị sư đệ đổ mồ hôi lạnh, ngồi phịch xuống đất.
Sau một lúc, sư huynh mập mạp và hắn nhìn nhau. Bọn họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm.
...Được cứu rồi.
Tại Thương Lan Tông lãnh sự đường.
Đây là nơi các đệ tử Thương Lan Tông nhận nhiệm vụ và trao đổi vật phẩm. Dù gọi là lãnh sự đường, nhưng thực ra nó độc chiếm một ngọn núi riêng, xây dựng thành một tòa lầu, mỗi ngày có hàng nghìn đệ tử qua lại.
"Bạch Chân Nhân, đây là toàn bộ vật phẩm mà ngài đã đổi từ các nhiệm vụ, xin ngài nhận lấy."
Một người quản sự mặc trang phục Thương Lan Tông tiến đến, trao cho Bạch Y Chân Nhân một túi đồ.
"Cảm ơn quản sự Xa."
Bạch Y Chân Nhân, chính là Bạch Bách. Cậu nhận lấy túi đồ, dùng thần thức kiểm tra một lượt, xác nhận kỹ càng rồi mới cất đi.
"Bạch Chân Nhân chuẩn bị nhiều đồ như vậy, có phải ngài định đi đâu không?" Quản sự Xa, đối với ai cũng cảm thấy quen thuộc, luôn thân thiện và dễ dàng trò chuyện với mọi người, mỉm cười hỏi.
"Hạ giới."
"Hạ giới? Bạch Chân Nhân muốn xuống hạ giới để tuyển chọn đệ tử của tông môn ư?" Quản sự Xa ngạc nhiên hỏi.
"Không phải."
"Vậy ngài định đi đâu?"
Đôi mắt lạnh băng tinh xảo của Bạch Bách khẽ ngẩng lên, cảm xúc từ đáy mắt như chìm sâu vào đáy hồ tĩnh lặng, hiện lên bộ dáng bình tĩnh nhất.
"Hủy hôn."