(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 27

Hang động rung chuyển. Thanh kiếm bạc vung lên, băng sương cuộn theo chiêu kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Xích Luyện Mãng. Con mãng xà há miệng, phun ra làn độc tím đen.

Dù thân hình khổng lồ, nhưng Xích Luyện Mãng lại vô cùng linh hoạt. Nó bám chặt vào cột đá, giữ vững vị trí. Bạch Bách khóa chặt ánh mắt vào vị trí "7 tấc" của nó, kiếm quang hạ xuống, sát ý lộ rõ. Kiếm khí rạch qua băng sương, hỏa nham thạch xung quanh vỡ vụn, sụp đổ từng mảng lớn.

Bị kiếm ý mạnh mẽ áp chế, Xích Luyện Mãng cuộn lên hỏa ý trong người. Nhưng băng sương trên mặt đất đã lan rộng, hạn chế cử động của nó. Bạch Bách nắm chắc cơ hội, nhảy lên không, dùng một nhát kiếm sắc bén rạch ngang, chém thẳng vào mắt phải của Xích Luyện Mãng.

Vị kiếm tu áo xanh vẫn giữ nhịp kiếm pháp không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng đang cố tình kéo dài trận chiến để tiêu hao nó đến chết.

Trên thân Xích Luyện Mãng nhanh chóng xuất hiện nhiều vết thương do kiếm để lại. Nó gầm lên giận dữ, há miệng phun ra yêu hỏa, nhưng lại bị hàn khí từ kiếm bức lui, cuộn mình thủ thế.

Kiếm quang bạc màu trắng lại lóe lên. Xích Luyện Mãng hung tợn trừng vào thanh kiếm trong tay tu sĩ, đột nhiên thân thể nó khẽ cứng lại, rồi phát ra một tiếng rít chói tai. Ngay sau đó, nó điên cuồng lao về phía cột đá!

"Lâm Xu!"

Trên đỉnh cột đá, một bóng người gầy nhỏ đang bám vào tinh thể hỏa nham, cố hết sức hái xuống Nguyệt Hồn Chi.

Là Lâm Xu.

Nhờ có ngọc quyết hộ thân, trước đó Xích Luyện Mãng không phát hiện ra hắn. Nhưng nó đã canh giữ Nguyệt Hồn Chi bao năm, sao có thể không nhận ra vật này?

Lâm Xu cầm cây linh chi trong tay, nở nụ cười. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Xích Luyện Mãng gào lên phẫn nộ, há to cái miệng máu tanh, lao đến định nuốt trọn đầu của hắn.

Đôi mắt Lâm Xu hơi mở lớn, thân thể theo bản năng ngả về sau.

Chiếc miệng ghê rợn khép lại, răng nanh sắc bén cắm xuống.

Màu đỏ tươi bỗng tràn ngập trong con ngươi hắn. Ý thức khác trong cơ thể hắn đang trỗi dậy, sắp sửa thay thế hắn—

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một vòng tay ôm lấy kéo hắn vào một l*иg ngực ấm áp.

Máu nóng bắn lên gương mặt hắn. Một bóng dáng áo xanh xông vào tầm mắt.

Bạch Bách.

Cậu lấy thân che chở cho Lâm Xu, để mặc hàm răng sắc nhọn của Xích Luyện Mãng cắm phập vào vai phải mình.

Một giọt máu lăn xuống khóe mắt Lâm Xu, chảy dọc theo gương mặt hắn. Cậu run rẩy, môi mấp máy muốn nói gì đó.

Một bàn tay lạnh nhẹ nhàng che đi đôi mắt hắn.

Ý thức như đông cứng lại, hắn nghe được giọng nói trầm ổn bên tai—

"Nhắm mắt lại."

Bạch Bách vận lực đánh mạnh lên đầu Xích Luyện Mãng. Con mãng xà bị thương, răng nanh có móc câu hung hăng xé toạc máu thịt trên vai cậu.

Da thịt bị cắn rách, xương vai vỡ vụn.

Xích Luyện Mãng điên cuồng quấn chặt lấy Bạch Bách và Lâm Xu. Đôi mắt rắn đỏ ngầu, điên cuồng muốn đồng quy vu tận. Cơn đau dữ dội làm sắc mặt Bạch Bách tái nhợt đi vài phần. Cơ thể con mãng xà siết chặt, l*иg ngực cậu gần như bị nghiền nát. Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn che chở cho người trong lòng.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, máu thịt bị xé rách vang lên một cách rõ ràng. Lâm Xu bị che khuất tầm nhìn, mắt mở lớn, l*иg ngực nặng nề đau nhói.

Vô Hạ Kiếm lao thẳng lêи đỉиɦ hang, những mảnh băng vỡ nhỏ rơi xuống thân Xích Luyện Mãng. Bạch Bách một tay nhanh chóng kết ấn.

Xích Luyện Mãng lấy lại thăng bằng, lập tức quay đầu, há miệng định cắn xuống.

Chết tiệt!

Bạch Bách vặn người thoát khỏi vòng siết, ấn quyết đã thành. Những mảnh băng vụn kẹt trong kẽ vảy Xích Luyện Mãng đột ngột tan chảy, thấm vào cơ thể nó, rồi nhanh chóng kết tinh, bạo phát từ bên trong.

Thân thể Xích Luyện Mãng cứng lại, vặn vẹo một cách quái dị. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, những mũi băng nhọn đâm xuyên qua lớp vảy, phá hủy toàn bộ nội tạng của nó.

"Rầm!"

Cơ thể khổng lồ của Xích Luyện Mãng rơi xuống đất, không còn động tĩnh.

Bạch Bách thả Lâm Xu xuống, xác nhận con mãng xà không còn sức phản kháng, liền triệu hồi kiếm, chém nát thần thức của nó.

Cậu theo thói quen thu lấy răng nanh của Xích Luyện Mãng, sau đó moi ra nội đan. Lúc này, cậu mới thả lỏng cơ thể.

"Ngươi bị thương rồi…"

Giọng nói đứt quãng xen lẫn tiếng nức nở vang lên phía sau.

"Xin lỗi… xin lỗi… ta không cố ý…"

Bạch Bách quay người, nhìn thấy Lâm Xu đang run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn cậu, nước mắt lã chã rơi xuống. Hắn cầm chặt Nguyệt Hồn Chi trong tay, giọng nghẹn ngào, nâng nó lên đưa cho cậu.

"Ta tưởng con rắn không nhìn thấy ta… Ta không cố ý gây thêm phiền phức… Ta… chỉ muốn hái nó cho ngươi."

Một đứa trẻ gầy yếu cẩn thận dâng lên cây linh chi, khuôn mặt dính máu, chóp mũi đỏ bừng. Lông mi hắn run rẩy, từng giọt nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt, trông yếu ớt đáng thương vô cùng.

"Ta tưởng rằng nếu ta hái được nó, ngươi sẽ vui… Ta không ngờ lại khiến con rắn chú ý, hại ngươi vì bảo vệ ta mà bị thương…"

Giọng khóc khàn đặc, nước mắt không ngừng rơi.

"Xin lỗi…"

Bạch Bách lặng lẽ quan sát Lâm Xu, nhưng không nhận lấy cây linh chi. Vì vết thương trên người, động tác của cậu chậm hơn một chút. Môi cậu nhợt nhạt, cơ thể mang theo vẻ mong manh hiếm thấy.

Cậu nhìn Nguyệt Hồn Chi trong tay Lâm Xu, ánh mắt bình thản rời đi.

"Ta bảo vệ ngươi, chỉ là vì giữ lời hứa."