Pháo Hôi Thụ Cùng Bạch Nguyệt Quang

Chương 3

Edit: Pop

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Nghĩ tới đây, Tô Khổ chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu choáng váng, trong đầu đột nhiên tràn ngập rất nhiều hình ảnh. Mất một lúc lâu, cậu mới hiểu được, đây là ký ức của “Tô Khổ”.

Tốt rồi, không phải rối rắm về chuyện không nhận ra người hay không biết đường nữa.

“Tô Khổ” xuất thân từ một thôn làng, từ bé chỉ có mẹ cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, bố hình như là đã bệnh mà mất nhiều năm về trước, cơ thể mẹ cũng không khỏe, ăn uống tiết kiệm, làm công cho người ta để đưa cậu ta đi lên đại học, em trai còn đang ở quê thì vừa mới vào trung học.

Đó là lý do tại thời điểm bá tổng đưa ra đề nghị bao nuôi, “Tô Khổ” gần như không một chút suy nghĩ liền đáp ứng. Trong không đến hai tháng được bao nuôi này, ăn mặc cũng như chi tiêu của cậu ta đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, cả người cũng đẹp đẽ hơn rất nhiều so với trước kia. Nghĩ lại dung nhan vừa nhìn thấy trong gương, Tô Khổ không thể không thừa nhận rằng khuôn mặt này rất không tồi, chỉ tiếc là phong cách của cậu cùng “Tô Khổ” hoàn toàn là hai cái khác nhau.

“Tô Khổ” hôm qua mới vừa bị bá tổng đá, cho nên cậu ta mới chịu đả kịch lớn, cơm cũng không ăn, có tiết cũng không lên mà tự mình khóc trong ký túc xá. Lúc xuống giường định uống nước thì tự làm chính mình ngã bất tỉnh, sau đó thì Tô Khổ đến đây.

Không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, sắp xếp được những ký ức, sửa sang lại tinh thần, quyết định chấp nhận thực tại này, Tô Khổ cuối cùng cũng đứng dậy. Đi đến chỗ ngồi của mình uống chút nước, tiếp đó cầm lấy một quyển sách rồi cầm tấm chi phiếu kia mở ra xem. Nói thật thì khi đã xuyên không đến đây rồi, cậu vẫn rất là để ý đến hai mươi vạn này. Tiền là thứ chết tiệt, nhưng không có nó thì thực không được. Theo như trong thiết lập tiểu thuyết, không biết chừng nào mẹ cùng em trai ở quê cần tiền, không lấy thì uổng phí.

Trong lòng cảm thấy may mắn tuy “Tô Khổ” đau lòng nhưng không làm ra cái gì tàn ác với tấm chi phiếu. Xác nhận lại một lần những con số trên tấm chi phiếu, lại tìm ra chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, điện thoại di động và vân vân cất ở trên người. Tô Khổ quyết định nhanh chóng đi ra ngân hàng đem tiền gửi vào thẻ của mình, để tránh nảy sinh nhiều chuyện.

Bỗng nhiên có được hai mươi vạn là loại trải nghiệm gì? Từ ngân hàng đi ra, Tô Khổ đặc biệt muốn mở một câu hỏi trên nền tảng rồi lại tự mình trả lời. Kiềm nén tâm trạng đang kích động, cậu đi đến cửa hàng giá bình dân gần trường học mua mấy bộ quần áo cùng giày với túi, sau đó đi lại một quán ăn giá rẻ trước cổng trường, vui vẻ gọi ba món ăn và hai chén cơm.

Chỉ ăn một chén cơm liền cảm thấy no, cậu nhìn thấy đồ ăn trước mặt lại cảm thấy đau lòng, cơ thể cậu nhỏ lại, ăn uống cũng ít đi. Xoa xoa bụng cảm nhận được thịt mềm mại, Tô Khổ cảm thấy rằng cậu nhất định phải luyện tập. Chuyện tốt là trong khoảng thời gian được bao nuôi này, do được chăm sóc nên thân thể của cậu đã không còn ốm yếu, nhiệm vụ kế tiếp chính là rèn luyện chút ít cơ bắp, hy vọng sau này khi xăm lên cánh tay sẽ không quá đau...