Pháo Hôi Thụ Cùng Bạch Nguyệt Quang

Chương 4

Edit: Pop

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Chờ Tô Khổ mang một đống quần áo, giày dép cùng túi và đồ ăn mang đi trở về ký túc xá thì đã là buổi trưa rồi, bạn cùng phòng đi học cũng đều đã quay trở lại. Vì thế mà khi cậu mở cửa ra liền nhìn thấy Tần Mặc đang ngồi ở dưới giường phía cửa.

Lúc đọc sách, Tô Khổ cũng không quá chú ý đến miêu tả bộ dạng của các nhân vật trong sách, chính là dựa vào ký ức mà cậu có được, bất luận bá tổng hay là Tần Mặc, tướng mạo đều rất là không tồi. Theo Tô Khổ, bộ dạng của cậu ở thế giới kia cũng khá tốt, thế nhưng so với Tần Mặc thì vẫn là kém xa.

Cho tới bây giờ “Tô Khổ” cũng chưa từng gặp qua Bạch Nguyệt Quang, lúc này nhìn thấy Tần Mặc, đột nhiên trong đầu cậu lóe lên một câu hỏi: Nếu như nói Tần Mặc cùng Bạch Nguyệt Quang của bá tổng có đến tám phần giống nhau, vậy thì Bạch Nguyệt quang có phải càng đẹp hơn?

Tô Khổ nắm lấy tay nắm cửa rồi đứng ngẩn ra tại đó, ba người trong phòng nhìn cậu ngơ ngác. Vẫn là Tần Mặc phản ứng trước, y đứng dậy tiếng đến gần cậu hỏi: “Tô Khổ, cậu không có sao chứ?”

Tô Khổ vội vã đáp một tiếng “Ừm”, rồi nhấc đồ trên mặt đất lên bước vào phòng và đóng cửa lại, đem đồ vật này nọ đều đặt bên cạnh bàn, đồ ăn đặt lên bàn rồi nói: “Tôi mới vừa đi ăn cơm mua hơi nhiều, có ai chưa ăn không?”

Nam sinh ở giường bên cạnh Tần Mặc “hừ” một tiếng, hét: “Cậu ăn thừa lại cầm tới cho chúng tôi ăn, không tiện, đồ của vịt* chúng tôi không hưởng nổi.”

*Vịt: trai bao

Hắn vừa mới dứt lời, cậu bạn đeo kính bên cạnh Tô Khổ liền ho khan một tiếng.

Tô Khổ xoa xoa tai, tên này thật là không có uổng phí dáng vẻ to lớn đần độn của mình, giọng cũng rất lớn. Người bạn lớn giọng này là Uông Lập Khôn, trước nay đều xem thường “Tô Khổ”. Còn người mang kính kia tên là Ngô Song, Tô Khổ nhớ cậu ta là một học bá.

Thực ra cũng không trách hắn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dẫu sao “Tô Khổ” đúng là không được lòng người. Thời gian trước kia, “Tô Khổ” tính cách âm trầm, phớt lờ mọi người và cảm thấy ai cũng đều khinh thường cậu ta. Ngay cả lòng tốt của ba người Tần Mặc dành cho cậu ta cũng bị “Tô Khổ” phũ phàng từ chối ba trăm sáu mươi độ không sót chỗ nào. Tần Mặc giới thiệu giúp cậu ta một công việc nhưng cũng bị cậu ta cự tuyệt. Khi lên đến năm tư được bá tổng bao nuôi, “Tô Khổ” lại đi sang hướng tiêu cực, bắt đầu xem thường những người khác, từ bá tổng lấy đủ loại hàng hiệu nổi tiếng, chỉ lo rằng người khác không biết cậu ta đã hóa thành phượng hoàng bay lên cành cao.

Uông Lập Khôn là một người thẳng tính, không ít lần cùng “Tô Khổ” ầm ĩ, thế nhưng vì ngại với thân phân và địa vị của bá tổng mà chưa bao giờ làm quá gay gắt.

Hiện tại Tô Khổ không phải là “Tô Khổ” nữa, nhưng mà lời nói của Uông Lập Khôn thì cậu vẫn phải đáp: “Vịt chính là chỉ mấy người được phú bà bao nuôi, cậu nói hẳn là MB”.

Uông Lập Khôn hiển nhiên không nghĩ tới Tô Khổ có thể cười ha hả mà sửa lỗi cho hắn, cái này rõ ràng là lỗi vô cùng xấu hổ đối với chính cậu. Nhất thời làm cho Uông Lập Khôn không biết phải nói cái gì.