“Vậy nên, cậu chỉ sợ tôi hung dữ thôi sao?” Phó Tầm khẽ vuốt đầu ngón tay, như thể lòng bàn tay hắn vẫn còn lưu lại sự ấm áp từ những giọt nước mắt của cậu. Trái tim nhói lên một chút, hắn tiếp tục: “Chẳng lẽ không sợ những điều khác, ví dụ như… tôi là một quái vật, hay một kẻ biếи ŧɦái?”
Thịnh Yêu im lặng.
Quả nhiên...
Ai cũng sẽ sợ một kẻ điên.
Phó Tầm nhếch môi cười nhạt, trong lòng dâng lên sự tự giễu.
Nhưng ngay khi hắn chưa kịp dứt suy nghĩ, giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu niên vang lên: “Không, tôi không sợ,” Thịnh Yêu nói. Giọng cậu nhỏ nhưng đầy kiên định.
Rõ ràng từng chữ đều lọt vào tai hắn.
Phó Tầm đứng lặng, trái tim như nghe thấy âm thanh kỳ lạ, tựa một tấm băng mỏng bị vỡ ra từng mảnh.
“Tôi không nghĩ anh là quái vật hay kẻ biếи ŧɦái.”
“Anh… anh vừa rồi còn cứu tôi, gϊếŧ quái vật. Anh là người tốt, tôi biết mà. Chỉ là tôi sợ…”
Cậu khẽ rụt vai lại, nói tiếp bằng giọng yếu ớt: “Sợ anh không vui rồi sẽ ăn tôi.”
Phó Tầm: “…”
Chẳng lẽ hắn trông giống kẻ sẽ ăn một Omega nhỏ bé sao?
Nghĩ đến việc thiếu niên không sợ hắn vì cho rằng hắn là kẻ điên, Phó Tầm nhận ra tâm trạng mình đã khá hơn một chút.
“Tôi không ăn cậu đâu.” Anh nói.
Thịnh Yêu ngẩng đầu lên, khuôn mặt còn vương nước mắt, ánh mắt long lanh khiến cậu trông càng ngoan ngoãn, yếu đuối hơn. “Anh nói thật chứ?”
Cục xuyên nhanh từng nói, nhân vật chính của vị diện này rất thích nói dối.
Giọng thiếu niên ngọt ngào và mềm mại, khi nghi hoặc, âm cuối sẽ hơi vυ't lên, như thể vô tình quyến rũ người khác.
Phó Tầm không kìm được, cúi đầu nhìn cậu lần nữa.
Hóa chất độc trong người hắn đã tan bớt, nhưng tầm nhìn vẫn mờ mịt. Hắn không thấy rõ ngũ quan của Thịnh Yêu, chỉ nhìn được những điểm nổi bật nhất trên cơ thể thiếu niên, những điểm thu hút ánh nhìn của hắn, làm hắn không cách nào rời mắt được.
Trong mắt Phó Tầm, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên trắng như ánh trăng, đôi môi đỏ tươi mềm mại.
Giống như bông tuyết mỏng hòa lẫn với một cánh hoa mai.
Nhìn khiến người ta không kìm được ý muốn... hủy hoại, làm cậu trở nên rối loạn.
Phó Tầm bất giác khẽ nuốt khan, trong cổ họng hơi khô khốc. Hắn thu hồi ánh mắt, nói: “Tôi bị trúng một loại chất độc hóa học, giờ nhìn không rõ, cũng nghe không rõ lắm. Như vậy, cậu có thấy yên tâm chưa?”
“Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nói dối.” Yết hầu Phó Tầm nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt trầm xuống: “Nói là không ăn, thì sẽ không ăn.”