063: [?!]
Được rồi. Thật vậy sao.
Cái người này đừng vừa nói như thế mà trong lòng lại đang khát khao đến chết!
Thịnh Yêu nghe Phó Tầm nói sẽ không ăn mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Một lát sau, giọng nam trầm khàn lại vang lên: “Tên cậu là gì?”
Thịnh Yêu không ngờ hắn sẽ hỏi điều này, theo bản năng trả lời: “… Yêu Yêu.”
Vừa nói xong, cậu liền nhận ra mình đã lỡ lời. Cái tên này là tên ở nhà mà cố nhân từng gọi. Cậu mơ hồ nhớ lại, đối phương hình như từng nói rằng không cho phép bất kỳ người đàn ông nào khác gọi mình như vậy.
Thịnh Yêu đang định sửa lại.
Không ngờ Phó Tầm đã lên tiếng: “Yêu Yêu.” Hắn gọi thật chậm như mang theo một chút lưu luyến. “Chữ Yêu nào?”
Thịnh Yêu vừa định trả lời, trong lòng bỗng nhiên giật thót.
… Đêm nay cậu đến đây để cứu Phó Tầm, dựa theo kế hoạch là cứu xong sẽ đi ngay!
Nhưng ai mà ngờ, Phó Tầm lại tỉnh dậy giữa chừng.
Mang theo hệ thống xuyên nhanh cùng nhiệm vụ, đáp xuống vòng lặp thứ sáu, Thịnh Yêu giờ đây vô cùng chột dạ. Trong lúc đang suy nghĩ, cậu nghe Phó Tầm hỏi tiếp: “Là ‘đào yêu yêu’ hay ‘yêu quái yêu’?”
Thấy cậu không đáp, Phó Tầm lại gọi: “Yêu Yêu?”
Thịnh Yêu: “…”
Không rõ vì sao, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ.
“Tùy... tùy anh.” Cậu không dám để lộ thêm thông tin, nhẹ giọng chuyển chủ đề: “… Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến lối ra?”
Phó Tầm không truy vấn thêm, chỉ đáp: “Ba tiếng.”
“Được.” Đêm nay coi như đã cứu được Phó Tầm. Chờ đến lối ra, cậu sẽ tranh thủ lúc Phó Tầm không để ý mà rời đi.
Thịnh Yêu đứng dậy nhưng không ngờ ngồi xổm lâu khiến chân cậu bị tê. Cậu lảo đảo, đang định vịn tay vào đâu đó thì bất ngờ được một bàn tay đỡ lấy vòng eo.
Ngón tay của người đàn ông thon dài nhưng lại có lực, hiển nhiên là kết quả của những năm tháng luyện tập bắn súng. Tuy nhiên, lần này hành động của hắn lại có thêm một chút cẩn trọng.
Giống như hắn rất sợ sẽ làm đau làn da mềm mại của thiếu niên vậy.
Thịnh Yêu không nhận ra điều đó, chỉ hơi ngẩng đầu, đôi môi ẩm ướt khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Phó Tầm cảm nhận được thiếu niên trong lòng ngực.
Người này thật sự rất nhỏ nhắn, như thể chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm trọn. Nếu hơi dùng thêm chút lực, có lẽ cậu sẽ bật ra tiếng than nhẹ mềm mại...
Ý nghĩ đó quá nguy hiểm.
Phó Tầm kịp hoàn hồn, ánh mắt thoáng đổi. Hắn buông Thịnh Yêu ra, nói: “Chúng ta sẽ đi thêm một giờ nữa, sau đó nghỉ nửa tiếng. Và…”