Cứu Phó Tầm là điều khiến cậu cảm thấy tự hào. Trong lòng cậu, dù hắn có là sói hoang đi chăng nữa cũng không sao, chỉ cần đối xử dịu dàng với cậu một chút là được.
Nhưng ai mà ngờ, Phó Tầm lại dọa cậu hết lần này đến lần khác.
Thịnh Yêu vốn nhút nhát, giờ đây còn yếu đuối hơn sau khi trở thành một Omega. Làm sao cậu có thể chịu nổi sự đối xử như vậy?
Cậu càng nghĩ càng uất ức, khóe mắt lại đỏ hoe. Làn da trắng mịn của cậu phủ một lớp ửng đỏ, ánh lệ trên gương mặt càng làm cậu trở nên mong manh lạ thường.
Giọng nói cũng mềm mại và nhỏ nhẹ, giống như tiếng mèo con đang thút thít.
Phó Tầm siết chặt khẩu súng trong tay, trong lòng thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Đã trải qua bao nhiêu vòng lặp, đây là lần đầu tiên có một Omega đứng trước mặt hắn, bị hắn dọa cho khóc đến mức này.
“Khóc cái gì?” Phó Tầm thu lại khẩu súng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Giọng nói của hắn vẫn mang theo sự dứt khoát và xa cách, khiến người ta cảm nhận rõ hắn không dễ gần.
Thịnh Yêu co mình lại thành một cục, bả vai khẽ run rẩy, trông càng thêm đáng thương.
Phó Tầm: “…”
Hắn thật sự hung dữ đến vậy sao?
Khóc thì cứ khóc đi, hắn chưa từng phải dỗ dành một Omega mít ướt như thế này.
Thế nhưng, tiếng khóc nhẹ nhàng mềm mại của thiếu niên lại quanh quẩn bên tai hắn, khiến tim hắn ngứa ngáy, cảm giác ấy mỗi lúc một rõ rệt hơn.
Một mặt, hắn muốn cậu đừng buồn nữa.
Nhưng mặt khác, trong đầu hắn lại lóe lên ý nghĩ nguy hiểm: Nếu khiến thiếu niên khóc dữ hơn, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Ý tưởng điên rồ ấy vụt qua rồi nhanh chóng bị hắn đè nén.
Điều duy nhất Phó Tầm nghĩ lúc này là làm sao để tiếng khóc ấy dừng lại.
“Đừng khóc, là tôi sai.” Người đàn ông tuấn mỹ trong bộ quân phục cúi xuống, dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. “Tôi không nên hung dữ với cậu.”
Giọng hắn khàn khàn, không còn lạnh lùng như trước.
Thịnh Yêu ngẩn người.
… Phó Tầm đang dỗ cậu sao?
Thịnh Yêu tuy yếu đuối, nhưng lại rất dễ dỗ. Hơn nữa, cậu tự biết bản thân đang “mưu đồ” gì khi tiếp cận Phó Tầm, nên trong lòng không khỏi chột dạ. Cậu lí nhí đáp: “… Ừm.”
Gương mặt ướt đẫm nước mắt của thiếu niên trở nên mềm mại và tinh tế đến kỳ lạ.
Phó Tầm khựng lại, lòng bàn tay vô thức siết nhẹ hơn, cảm giác giống như chạm vào một thứ ngọc mềm mại, mịn màng.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, bỗng dưng muốn vuốt ve gương mặt cậu thêm một chút. Chỉ khi mu bàn tay mình đã hơi nổi gân xanh, hắn mới cố gắng thu hồi tay, lấy lại lý trí.