Pháo Hôi Ngoan Mềm Bị Đám Vai Chính Yêu Chiều

Thế giới 1 - Chương 12

Bên ngoài tầng hầm ngầm đang bị bầy zombie bao vây. Nếu muốn sống, họ phải di chuyển theo con đường phía trước, tìm đến lối ra khác.

Không ai nói thêm câu nào, không gian chìm vào im lặng.

Chỉ còn lại tiếng bước chân vang lên trong không gian.

Thịnh Yêu luôn giữ một khoảng cách nhất định với Phó Tầm, không dám đến quá gần, nhưng cũng không dám rời xa. Ở nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện lũ quái vật còn sót lại.

Phía trước là một lối đi hẹp tối đen như mực.

Khi đi qua, Thịnh Yêu dừng lại.

Bởi vì Phó Tầm - người đi trước cậu đã biến mất.

Thịnh Yêu sốt ruột gọi: “...Anh còn ở đó không?”

Cậu vừa trải qua bao khó khăn mới cứu được Phó Tầm khỏi bầy zombie, sao có thể để hắn lại biến mất…

Bất chợt, một bàn tay gầy guộc đưa ra, nắm lấy cánh tay Thịnh Yêu. Cậu giật mình và ngay lập tức cảm nhận được một vật lạnh như băng chạm vào mặt mình – đó là nòng một khẩu súng.

Là Phó Tầm.

Một cảm giác nguy hiểm ập đến.

Đồng tử Thịnh Yêu co rút mạnh, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Tiếng súng vang lên.

“Phanh.”

Cả linh hồn cậu như muốn bay ra ngoài.

Vài giây sau, Thịnh Yêu mới nhận ra trái tim mình vẫn đang đập thình thịch trong l*иg ngực.

Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, cậu từ từ mở mắt, hàng mi ướt đẫm. Khi ngước lên, điều đầu tiên cậu thấy là đường nét cứng rắn nơi quai hàm của người đàn ông.

Phản ứng chậm hơn một nhịp, Thịnh Yêu quay đầu lại.

Cách cậu khoảng năm mét, trên mặt đất xuất hiện một vũng máu.

Thì ra ngay từ đầu, luôn có một con quái vật âm thầm bám theo phía sau cậu.

Thịnh Yêu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Cảm xúc rối bời khiến khóe mắt cậu đỏ lên, hơi nước ẩm ướt.

Phó Tầm tiến lại gần.

Hơi thở của hắn vừa nguy hiểm vừa nóng rực, tiếng nói khàn khàn vang lên ngay bên tai cậu: “Nếu không sợ, vậy tại sao lại run rẩy như thế này?”

Khoảng cách giữa họ không ngừng bị thu hẹp.

Ngay khi lời nói vừa dứt, Thịnh Yêu – người vốn đã run rẩy, giờ đây càng không kiểm soát nổi, cả người cậu run lên dữ dội hơn.

Cậu cảm thấy Phó Tầm còn đáng sợ hơn lũ quái vật ngoài kia.

Phó Tầm khẽ nhíu mày, trầm ngâm trong giây lát.

“...Tôi vốn không sợ.” Giọng cậu thiếu niên nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng đang run rẩy. “Nhưng ai mà biết được, sau khi anh tỉnh dậy, lại thay đổi như thế này…”

Hắn trở nên lạnh lùng, còn hung dữ hơn trước.

Giọng Thịnh Yêu khẽ nghẹn, mang theo chút uất ức: “Làm sao tôi có thể không sợ chứ?”