063 chớp mắt: [ 3. ]
Thịnh Yêu: “…”
Cái gì?
Sao lại chỉ có… ba điểm?!
Thiện cảm này thật sự quá thảm hại!
Cả người Thịnh Yêu run lên dữ dội, trong đầu chỉ toàn những cách mình có thể chết.
Liệu Phó Tầm sẽ dùng súng bắn thẳng vào cậu, hay trực tiếp nuốt sống cậu đây?
Cậu nghĩ tới bản thể của mình—một con thỏ tai cụp nhỏ bé, chỉ cần một nhát cắn là Lang Vương có thể nuốt trọn.
Thịnh Yêu nghĩ đến đây, lòng không khỏi dâng lên chút khổ sở.
Tầng hầm ngầm này là một nhà xưởng cũ nát đã bị bỏ hoang từ lâu. May mắn là quái vật chưa đuổi kịp, nơi này tạm thời yên tĩnh.
Thế nhưng, bầu không khí vẫn nặng nề, như một sợi dây đàn căng đến mức khó thở.
“Xung quanh đây đều là khu vực ô nhiễm biến dị. Cậu làm sao lại xuất hiện ở đây?” Phó Tầm hỏi.
Giọng hắn vẫn trầm thấp, rất êm tai, nhưng lại lạnh lùng như tuyết phủ trong mùa đông giá rét.
Thịnh Yêu cảm giác tim mình như ngừng đập. Cục xuyên nhanh đã dặn không thể để lộ chân tướng.
“Tôi... tôi chỉ đi ngang qua.” Cậu lắp bắp trả lời.
Thịnh Yêu không giỏi nói dối, đặc biệt khi đứng trước một thợ săn. Giọng nói cậu nhỏ nhẹ, run rẩy, còn mang theo chút bất an. Bản năng khiến cậu rụt người lại, nhạy cảm run lên.
“Ồ, đi ngang qua.” Phó Tầm vừa lau súng, vừa nói, giọng điệu đầy vẻ thản nhiên.
Sườn mặt hắn anh tuấn, những ngón tay thon dài rõ khớp, nhưng dính vết máu, khiến hình ảnh đó vừa đẹp lại vừa đáng sợ.
Thịnh Yêu không dám nhìn lâu, đôi mắt vội vàng dời đi.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên.
Phó Tầm đứng trước mặt cậu, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Cậu có vẻ rất sợ tôi?”
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng giọng hắn rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng như muốn thiêu đốt, như muốn nhìn thấu cậu, thậm chí còn mang chút ý điên cuồng chìm sâu trong đó.
Thịnh Yêu cả người không tự chủ được mà co lại.
Cậu có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng.
Phó Tầm tiếp tục: “Nếu đã sợ, tại sao còn muốn cứu tôi? Không lo tôi là quái vật, người xấu, hay một kẻ biếи ŧɦái sao?”
Thịnh Yêu ấp úng, lắp bắp nói: “Tôi... tôi không sợ anh đâu.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cậu rõ ràng là sợ nhưng vẫn cố gắng che giấu. Cậu cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn, giờ phút này vẫn hơi phớt hồng vì xúc động vừa rồi.
Bên dưới lớp quần áo, sau gáy cậu ẩn hiện một tuyến thể nhỏ xinh.
Một Omega yếu ớt, mỏng manh.
Phó Tầm im lặng một lúc, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía trước.