Nhưng cơ thể cậu rất biết "tính toán chiến lược," dồn hết chút sức lực còn lại vào những việc cần thiết. Sau khi an toàn qua đường và lên tàu điện ngầm, cậu lập tức chuyển sang "chế độ ngủ đông", như thường lệ dựa vào vai Chu Thừa Quyết để tranh thủ ngủ bù. Ngược lại, Chu Thừa Quyết thì tràn đầy tinh thần.
Hắn rất thích nghe Chu Thừa Ngọc dùng giọng điệu dịu dàng mà mắng người, cảm thấy cực kỳ thú vị. Dù cho người bị mắng là hắn, hắn vẫn muốn nghe thêm vài câu nữa.
Buổi sáng trên tàu điện ngầm rất đông, chuyến tàu mà hai người lên thường khó tìm được chỗ ngồi, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chu Thừa Ngọc một tay nắm lấy thanh vịn, trán tựa lên sau vai của Chu Thừa Quyết, hơi thở gần đến mức chỉ cần hắn quay đầu là có thể chạm vào.
Tình cảnh này khiến Chu Thừa Quyết không nhịn được nghĩ ngợi, hay là nhân lúc này hôn một cái nhỉ? Chắc cũng không bị phát hiện đâu.
Như thể bị ám ảnh, suốt mấy ngày liền, mỗi khi không có việc gì, ánh mắt hắn lại dán chặt vào đôi môi của Chu Thừa Ngọc. Đáng tiếc là trí tưởng tượng của hắn có hạn, chỉ nhìn thôi thì thật sự không thể hình dung được khi hôn sẽ có cảm giác gì. Có lẽ phải tự thử một lần mới biết.
Càng nhìn càng tò mò, càng tò mò lại càng nhìn. Chu Thừa Ngọc bị hắn nhìn chằm chằm đến mức rợn cả người, hiếm khi chủ động hỏi hắn rốt cuộc bị làm sao. Nhưng Chu Thừa Quyết lại không nói gì, chỉ âm thầm củng cố quyết tâm rằng bản thân nhất định phải làm chuyện điên rồ này cho bằng được.
Ứng Doãn chỉ nằm viện vài ngày, sau khi vết thương ổn hơn thì lại vui vẻ nhảy nhót chạy ra ngoài, cậu ta nói với Hạ Ninh cuối tuần mời bọn họ đi ăn cơm để cảm ơn vì đã cứu mạng.
Cuối tuần này cả bọn không có kế hoạch gì khác, vì vậy đều nhất trí kết bạn wechat rồi cùng đi chơi.
Mùa xuân đến, nhiệt độ tăng rõ rệt, Chu Thừa Quyết nhanh chóng cởi chiếc áo dày ra, bên trong chiếc áo khoác màu đen chỉ mặc một cái áo phông ngắn tay, hắn vuốt vuốt mái tóc rồi vội vàng ra ngoài. Trước khi đi còn quay lại lấy một chiếc túi đeo chéo mang lên người rồi mới xuống lầu tìm Chu Thừa Ngọc.
Chu Thừa Ngọc ra ngoài không thích mang túi, những thứ lặt vặt chắc chắn đều sẽ nhét vào túi của hắn, đôi khi túi của hắn nông quá cũng không chứa hết.
Quả nhiên vừa gặp mặt, Chu Thừa Ngọc liếc hắn một cái rồi nhét giấy ăn, chìa khóa và thẻ tàu điện ngầm trên bàn vào cái túi trước ngực của hắn: "Giữ giúp tôi nhé."
Chu Thừa Quyết nhiệt tình kéo khóa túi áo khoác ra: "Đủ chỗ không? Không đủ thì còn đây nữa."
"..."
Không hiểu sao Chu Thừa Ngọc lại bị hắn chọc cho phì cười, cậu cười đến mức choáng váng buồn nôn, ngồi trên mép giường nghỉ một lúc rồi mới cởi chiếc áo ngủ dày cộp ra: "Mấy giờ rồi? Tôi phải thay quần áo đã, cậu gọi báo cho Hạ Ninh một tiếng, đừng để trễ."
Chu Thừa Quyết không hiểu sao cậu lại cười, nhưng vẫn nhiệt tình giúp mở tủ quần áo, tiện thể nhìn ngó thêm lần nữa. Quần áo của Chu Thừa Ngọc phần lớn là màu sáng, có điều hôm nay đi ăn thịt nướng, sợ bị bẩn khó giặt nên cậu chọn một chiếc áo hoodie màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơ mi kẻ ô tối màu.
Chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng hơn kích cỡ bình thường cậu mặc đến hai size, nhưng khoác bên ngoài lại rất vừa vặn. Cậu ít khi mặc những màu tối như vậy, vì làn da trắng như tuyết, trước đây cậu từng bị Chu Thừa Quyết trêu rằng trông giống như ma cà rồng.
Chỉ là hôm nay thì khác, vừa rồi cười một trận lớn nên gò má của Chu Thừa Ngọc ửng đỏ rõ rệt, đôi môi cũng bị mím đến đỏ tươi. Chu Thừa Quyết nhìn mãi lại cảm thấy có gì đó không ổn, cậu dường như có một vẻ đẹp nổi bật đặc biệt. Cùng là đôi mắt đen, nhưng mắt của Chu Thừa Ngọc sáng hơn người khác, cùng là đôi môi đỏ, vậy mà màu môi của cậu lại đậm hơn. Màu đen của bộ quần áo hút đi mọi tạp sắc từ ánh sáng, khiến cả người Chu Thừa Ngọc toát lên vẻ đẹp đậm nét như tranh vẽ.
Chu Thừa Quyết trực tiếp cảm nhận được cú sốc từ vẻ đẹp ấy, cảm thấy tự hào vì người anh em thân thiết của mình trông quá "xịn". Nhưng tiếc là điểm môn ngữ văn của hắn quá thấp, không biết phải diễn đạt thế nào.
"Đi thôi." Chu Thừa Ngọc thay đồ xong thì gọi hắn: "Có gọi cho Hạ Ninh chưa? Cậu đứng đờ ra làm gì thế?""…Thừa Ngọc." Chu Thừa Quyết nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, cậu lớn lên có chút… quyến rũ."