Vẻ mặt của Chu Thừa Ngọc ngơ ngác xen lẫn bất lực: "Cậu lại đang nói linh tinh gì thế?"
Cái tật nói năng này của Chu Thừa Quyết cứ tái phát ngày qua ngày, không có hồi kết.
Mới khai giảng chưa được bao lâu, Chu Thừa Quyết đã như con cún cưng lâu ngày bị nhốt trong nhà đến phát điên, nếu không được ra ngoài chơi ngay thì cứ như sắp mất trí đến nơi.
Bọn họ gặp Hạ Ninh ở cổng khu chung cư, cùng nhau đến Wanda ăn trưa. Người bạn học mới quen này quả là hào phóng, không chỉ mời ba người ăn buffet nướng giá ba trăm tệ một người mà còn bao luôn tiền xu chơi game cả buổi chiều ở trung tâm điện tử.
Mọi người đều biết Chu Thừa Quyết là trụ cột của đội bóng rổ trường, nhưng vẫn có kẻ không phục. Vì vậy tình huống ở trung tâm điện tử chính là Hạ Ninh và Chu Thừa Quyết quyết đấu ở máy ném rổ, còn Ứng Doãn thì cùng Chu Thừa Ngọc bình thản chơi máy bắn cá.
Không tính đến Hạ Ninh là bạn cùng lớp, trong số hai người mới quen, rõ ràng Ứng Doãn thích Chu Thừa Ngọc hơn. Tuy đầu của cậu ta vẫn còn băng bó, nhưng lại hăng hái rót nước trái cây và thêm gia vị cho Chu Thừa Ngọc suốt cả bữa ăn. Chu Thừa Quyết nhìn cảnh ấy, chỉ biết thở dài bất lực.
Không thể từ chối sự nhiệt tình của Ứng Doãn là một chuyện, bản thân Chu Thừa Ngọc cũng thấy cậu ta thú vị nên rất sẵn lòng trò chuyện thêm vài câu.
"Cậu nói chuyện nghe hay ghê." Ứng Doãn thích kiểu người ôn hòa nhã nhặn Chu Thừa Ngọc: “Còn ông anh trai ăn mặc phong cách kia của cậu thì chẳng giống cậu tí nào. Vừa thấy cậu ta, tôi đã biết ngay tên đó chắc chắn là kiểu người rất ngông rồi!"
"Chu Thừa Quyết ấy hả? Chúng tôi chỉ là hàng xóm thôi."
Chu Thừa Ngọc phì cười trước cách miêu tả ngây ngô ấy, từ tốn giải thích: "Năm đó quan hệ hai nhà rất thân thiết, chúng tôi lại sinh cùng ngày, thế nên tên cũng được đặt giống nhau luôn."
"Ồ, hóa ra hai người không phải anh em ruột à... Cũng đúng, nhìn chẳng giống nhau chút nào."
Ứng Doãn ngạc nhiên rồi nhanh chóng lộ vẻ ngưỡng mộ: "Tốt thật đấy, tôi cũng muốn cùng họ với anh trai mình."
Chu Thừa Ngọc hỏi: "Anh trai của cậu là minh tinh nổi tiếng à?"
Mấy người bọn họ chẳng ai hâm mộ thần tượng, bình thường cũng ít quan tâm đến giới giải trí, mỗi lần nhìn những ngôi sao ấy lấp lánh trên phim ảnh và quảng cáo như thể đang thấy sinh vật từ một thế giới khác vậy. Tuy nhiên bây giờ có người thân của một minh tinh ngồi cạnh, những sinh vật ngoài hành tinh ấy bỗng trở nên gần gũi, biến thành những con người sống động có thể liên hệ với thực tế.
Cảm giác thật kỳ diệu.
"Đúng vậy."
Khi nói về người mà bản thân ngưỡng mộ, ánh mắt của Ứng Doãn lập tức sáng lên: "Anh trai tôi là đội trưởng của nhóm nhạc nam August, anh ấy tên là Thời Tử... Thời Hoài."
"Dạo này nhóm của bọn họ nổi quá nên bị nhiều người bịa chuyện bôi nhọ. Trường của chúng ta cũng có vài kẻ như vậy, tôi không chịu nổi khi nghe người khác nói xấu anh tôi, như thế còn khó chịu hơn cả việc bản thân bị chửi."
Lúc ăn trưa, Ứng Doãn cũng nhắc đến chuyện đánh nhau vì lý do này, còn không quên khoe rằng dù Thời Hoài rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến bệnh viện nhiều ngày liên tục để thăm cậu ta.
Chu Thừa Quyết thắng lớn ở máy ném rổ, lúc đi tới chỗ của hai người kia thì tình cờ nghe được đoạn này, bèn nói bóng gió: "Anh trai cậu cưng cậu quá nhỉ."
"Đương nhiên rồi."
Ứng Doãn tự tin đáp: "Tôi trung thành bảo vệ danh dự của anh ấy như vậy, sự yêu thương này là tôi xứng đáng được nhận, đúng chứ?"
Thế nhưng Chu Thừa Quyết lại nghĩ, đúng là rất yêu thương, nhưng cách yêu thương của người kia có lẽ không giống những gì tên ngốc này đang tưởng đâu.
Sau khi chơi xong ở máy ném rổ, hai tay của Chu Thừa Quyết lấm lem bụi đen nhẻm, Chu Thừa Ngọc lấy khăn ướt từ túi đeo chéo ra, bảo Hạ Ninh cũng tới lau tay.
Hạ Ninh thua thảm, liên tục càu nhàu: "Chơi năm lượt mà phá kỷ lục tới năm lần, Chu Khuyết cậu có phải là người không vậy?"
"Đã bảo cậu thắng không nổi mà cứ đòi đấu." Chu Thừa Quyết nở nụ cười nham hiểm: "Giờ thì còn không mau gọi tôi là cha đi?"
"..."
Trước khi chơi đã giao hẹn, ai thua thì phải gọi người kia là cha.
Có Chu Thừa Ngọc ở đây, Hạ Ninh không ngại làm nũng: "Không có người cha nào gian xảo như cậu đâu."
"Lúc nãy ăn cơm tôi định hỏi rồi." Ứng Doãn tò mò: "Sao cậu lại gọi cậu ta là Chu Khuyết vậy?"
"À, vì hồi tiểu học có nhiều người không biết chữ "Quyết" trong tên cậu ta, toàn đọc nhầm thành "Khuyết" thôi."
Hạ Ninh giải thích: "Gọi mãi thành biệt danh, không tin thì cậu hỏi Chu Thừa Ngọc đi."
Chu Thừa Ngọc gật đầu một cái.
Ghi chú trên wechat của cậu dành cho Chu Thừa Quyết cũng là chữ "Khuyết", đã ghi từ rất lâu nhưng đến giờ vẫn chưa từng gọi biệt danh đó bằng lời.
Chu Thừa Ngọc không nhịn được mà đưa khăn ướt đến trước mặt Hạ Ninh: "Nhanh lau tay đi."
"Ồ." Hạ Ninh ngoan ngoãn nhận lấy.
Dù cả nhóm tuổi xấp xỉ nhau, nhưng lời của Chu Thừa Ngọc đối với những người còn lại có sự tín phục đặc biệt. Giọng nói của cậu không hề gây áp lực, vậy mà người khác vẫn tự giác nghe theo.