Chẳng phải nói bọn họ là anh em sao? Hôn ở đó làm gì... có thể giảm đau à?
Chu Thừa Quyết không ngốc đến mức phá hỏng cảnh tượng ấy, đành tựa vào tường hành lang chờ vài phút rồi mới tiến lên gõ cửa.
Có lẽ người đàn ông kia cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt của anh ta nhìn hắn mang theo chút phức tạp, hoặc cũng có thể chỉ là do Chu Thừa Quyết nghĩ nhiều, vì cảm giác bản thân đã chứng kiến chuyện không nên thấy nên sinh lòng chột dạ. Dù sao đi nữa, sau khi cầm được chìa khóa, bước chân rời khỏi bệnh viện của hắn mang theo vẻ bối rối rõ ràng.
Thậm chí Chu Thừa Quyết còn quên cả việc gọi taxi. Hắn cứ thế chạy bộ một mạch đến ga tàu điện ngầm nhưng rồi mới nhớ ra giờ này tàu đã ngừng hoạt động, hắn bèn đứng bên đường gọi xe, tay nắm chặt chìa khóa.
Trong mấy phút chờ xe đến, nhiệt độ trong đầu dần hạ xuống, suy nghĩ cũng bắt đầu bay xa. Cái người anh kế của Ứng Doãn kia có vẻ chẳng giống một người anh trai tử tế gì cả.
Thế giới này thật đáng sợ, cuộc sống của hắn dường như sắp bị bao vây bởi những người đồng tính mất rồi.
Hắn bỗng có ý nghĩ muốn chạy đi tìm Chu Thừa Ngọc để nói chuyện cho đỡ hoảng loạn. Nhưng giờ đã muộn thế này, Chu Thừa Ngọc chắc chắn đã tranh thủ từng giây từng phút để đi ngủ dưỡng sức.
Thôi, đợi ngày mai nói sau vậy.
Chu Thừa Quyết ngồi lên taxi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm màn đêm mờ mịt.
Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng hôn môi ai.
Trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ về chuyện này, nghe người khác nói yêu đương hay tìm bạn gái, hắn chỉ coi đó là chuyện tán gẫu để mua vui. Nhưng bây giờ tự dưng hắn lại cảm thấy tò mò, còn có chút muốn thử xem sao.
Thử với ai đây?
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, khuôn mặt đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Thừa Quyết không phải bất kỳ người nào từng tỏ tình với hắn.
Chu Thừa Quyết nghĩ, cũng không biết thử hôn Chu Thừa Ngọc thì có được không nhỉ?
Dù sao đối tượng cũng là Chu Thừa Ngọc mà, quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức có thể mặc chung một cái quần, hôn một cái có lẽ cậu cũng không để ý đâu.
Tuy nhiên nói thế thì cũng chưa chắc.
Chu Thừa Ngọc có chút ưa thích sạch sẽ, hơn nữa nhìn cậu gầy yếu vậy thôi chứ nắm đấm lại cực kỳ mạnh mẽ, hắn bị cậu đấm một cái vào tay thôi là có thể bầm tím cả tuần.
Ai đời anh trai tốt gì mà đòn đánh lần nào cũng chí mạng như thế chứ?
Lúc xuống xe, Chu Thừa Quyết nhận được tin nhắn wechat của Chu Thừa Ngọc hỏi xem hắn đã về nhà chưa. Hắn hồi âm bảo sắp tới, đã đến cổng khu chung cư rồi, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn ngắn gọn: [Ok.]
Hắn cứ nghĩ Chu Thừa Ngọc đã an giấc từ lâu, lại không ngờ cậu vẫn còn thức đợi hắn về báo bình an. Điều này làm Chu Thừa Quyết vui vẻ một cách lạ lùng, trước khi lên lầu, hắn còn cố tình đi vòng qua khu vườn nhỏ một chút.
Phòng của Chu Thừa Ngọc không bật đèn, rèm cửa đã kéo kín, khe hở cũng không lọt ra chút ánh sáng nào. Có vẻ như cậu chỉ kiên trì đến khi gửi xong tin nhắn “ok” kia, giờ thì thật sự đã ngủ say.
Chu Thừa Quyết không gõ cửa làm phiền người nọ mà đi thẳng về nhà, nằm trên giường chơi điện thoại một lúc, nhưng cứ nghĩ tới cảnh tượng trong bệnh viện thì hắn lại trằn trọc mãi không ngủ được, cảm giác giống như có con kiến bò loạn trong tim.
Cả đêm chỉ ngủ được bốn tiếng, sáng hôm sau hắn đi tìm Chu Thừa Ngọc để cùng nhau đến trường. Lúc băng qua đường, Chu Thừa Quyết lơ đãng đến nỗi suýt chút nữa đã bị xe điện đâm phải.
Cái giỏ đựng đồ ăn trên xe điện rung lắc dữ dội gần như đổ ra ngoài. Người chú lái xe ra chợ mua đồ sớm bất mãn lẩm bẩm: "Bạn học, nhìn đường đi chứ."
Thấy Chu Thừa Quyết vẫn chưa hoàn hồn, Chu Thừa Ngọc thay hắn nói lời xin lỗi rồi kéo mạnh áo đồng phục của hắn, lôi hắn lùi lại: "Đang nghĩ cái gì đấy?"
"Đang nghĩ... hình như đã lâu rồi tôi chưa bị cậu đấm." Đột nhiên hắn buột miệng nói ra một câu chẳng liên quan.
"..."
Chu Thừa Ngọc nói: "Sáng sớm đừng có phát bệnh."
Hôm nay cậu cũng không có tinh thần lắm, đêm qua mãi đến hơn mười hai giờ mới về tới nhà, còn chờ Chu Thừa Quyết từ bệnh viện về an toàn rồi mới ngủ, ngủ ít hơn vài tiếng so với bình thường nên sáng dậy cảm thấy đầu óc choáng váng.