Trong lúc chờ xe cứu thương, Chu Thừa Ngọc và Hạ Ninh đều gọi về nhà để báo cáo tình hình. Nhà của Chu Thừa Quyết bình thường luôn không có ai, vì vậy hắn chẳng cần quan tâm việc về muộn đến đâu nên cũng cùng bọn họ tới bệnh viện một chuyến, ở lại đợi người giám hộ của Ứng Doãn đến.
"Nghe nói cha mẹ của cậu ta đều không có ở đây, trong nhà chỉ có một người anh trai."
Hạ Ninh nghĩ nếu báo cho giáo viên chủ nhiệm thì khả năng lớn nhà trường cũng sẽ biết chuyện, mà nếu vậy thì Ứng Doãn có thể sẽ phải chịu kỷ luật khá nghiêm trọng. Cuối cùng, bọn họ quyết định không làm theo ý của cậu ta. Với tình trạng này, việc giấu diếm không liên lạc với gia đình là điều không thể.
Anh trai của Ứng Doãn rất nhanh nhẹn, sau khi nhận được tin đã lập tức nhờ một người bạn đến bệnh viện trước để xử lý tình hình, sắp xếp cho cậu ta nằm ở một phòng bệnh đơn.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết tuy vết thương của Ứng Doãn nhìn rất đáng sợ nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Cả ba người bàn bạc một hồi, cảm thấy để bạn học ở lại với một người xa lạ thì không an tâm lắm, thế nên đã ở lại chờ thêm gần hai tiếng đến khi anh trai của Ứng Doãn vội vàng xuất hiện, bọn họ mới rời đi.
Đối phương là một người đàn ông rất đẹp trai, dáng người cao ráo, vẻ ngoài còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi. Từ đầu đến chân đều ăn mặc chỉnh tề, trên người còn phảng phất mùi nước hoa hương gỗ nhẹ nhàng. Ngay khi xuất hiện, anh ta đã toát lên một cảm giác dường như cách biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh. Ngũ quan của anh ta vô cùng nổi bật, sắc sảo còn có nét lai Tây, nhìn không giống Ứng Doãn cho lắm.
Hạ Ninh thì thầm: "Bọn họ là anh em trong gia đình tái hôn, đây là anh trai kế của Ứng Doãn."
"Sao trông có vẻ quen quen nhỉ?" Chu Thừa Quyết nói: "Hình như gặp ở đâu đó rồi."
Chu Thừa Ngọc gật gù: "Bảng quảng cáo GG ở trạm tàu điện ngầm."
Chu Thừa Quyết bừng tỉnh. Chu Thừa Ngọc vừa nói như vậy thôi thì đã hắn nhớ ra rồi.
Thảo nào, hóa ra là một minh tinh.
Ngay khi người thân vừa vào trong, từ phòng bệnh đã vọng ra tiếng khóc dữ dội của Ứng Doãn, mặc dù nghe rất thảm thiết nhưng âm lượng lớn như vậy chứng tỏ cậu ta không sao. Nhân lúc Ứng Doãn khóc nức nở khi được gặp người nhà, ba người bạn tốt bụng cũng xem như đã hoàn thành sứ mệnh.
Lúc này đã rất muộn, bọn họ chạy nhanh tới ga tàu điện ngầm, may mắn là cũng kịp bắt chuyến tàu cuối cùng lúc mười một giờ rưỡi. Đi được hai trạm, Chu Thừa Quyết mới phát hiện bản thân đã để quên chìa khóa trong phòng bệnh.
"Muộn lắm rồi." Chu Thừa Ngọc nói: "Ngày mai lấy cũng được, hôm nay ngủ ở nhà tôi đi."
"Thôi, để tôi quay lại lấy luôn, tranh thủ bây giờ còn nhớ, chứ ngủ một giấc sáng mai thức dậy tôi lại quên mất." Hắn nói: "Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ bắt taxi về."
"Hay để tôi đi cùng cậu nhé?"
"Không cần, các cậu cứ về trước. Mau về ngủ đi, nếu không mai lại đau đầu cho mà xem." Chu Thừa Quyết không để tâm lắm mà phẩy tay, chân bước lên tàu điện ngầm chạy về hướng ngược lại: "Hạ tiểu thiếu gia, nhiệm vụ hộ tống Thừa Ngọc giao lại cho cậu đấy."
Hạ Ninh giơ tay lên làm động tác chào kiểu quân đội.
Chu Thừa Quyết quay lại bệnh viện đã gần nửa đêm, hành lang im ắng đến mức đáng sợ. Dù có đèn mờ sáng nhưng Chu Thừa Quyết vẫn cảm thấy hơi rờn rợn, hắn vội vàng bước nhanh đến phòng bệnh của Ứng Doãn.
Trong hành lang, ngoài tiếng bước chân của chính mình, Chu Thừa Quyết chẳng nghe thấy gì khác. Một lúc sau, hắn đứng trước cửa phòng bệnh, vừa định gõ cửa thì qua lớp kính, hắn nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, người anh trai trẻ tuổi đứng bên giường bệnh, cúi đầu xuống hôn nhẹ vào khóe miệng bầm tím của Ứng Doãn. Anh ta hôn rất chăm chú, lưu lại khoảng hai, ba giây mới rời đi, không hề để ý đến tiếng bước chân rõ ràng bên ngoài. Thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve những vệt nước mắt đã khô trên khuôn mặt của Ứng Doãn, dường như trong mắt và trong tim chỉ có hình bóng của người đang say giấc trên giường bệnh.
Chu Thừa Quyết vô thức rụt tay lại, lùi về sau một bước. Không hiểu sao, trong đầu hắn bỗng ong ong, trống rỗng hoàn toàn. Cảnh tượng vốn dĩ nên rất ấm áp này không ngờ lại tạo ra cú sốc lớn đối với một cậu trai mười bảy tuổi chưa mảnh tình vắt vai.