Triền Nhân

Chương 13: Chỉ muốn làm cái đuôi (4)

Từ đầu năm học đến giờ, bầu không khí học tập trong lớp đã trở lại như thường, mọi người đều chăm chỉ và nghiêm túc đúng kiểu của lớp chọn hàng đầu, tạo ra khoảng cách rõ rệt với các lớp khác. Nhưng trong một lớp như vậy, lúc nào cũng có vài thành phần "cá biệt" lười biếng không hợp với bầu không khí chung.

Tiếng chuông tan học vang lên, Chu Thừa Ngọc đang tập trung giải câu hỏi cuối của một bài toán lớn, viết xong mới phát hiện trong lớp không còn mấy người. Cậu quay đầu nhìn xuống hàng ghế cuối. Kẻ "cá biệt" đó khoác chiếc áo đồng phục, đôi chân dài co lại dưới bàn một cách uể oải, gục đầu xuống cánh tay ngủ ngon lành.

Chu Thừa Ngọc thu dọn bàn học, đứng dậy đi qua đá nhẹ vào đôi giày thể thao bẩn bẩn của hắn: "Đói đến chết rồi à? Thế tôi về nhà đây."

Một tiếng cười khẽ vọng lên từ khuỷu tay, bàn học cá nhân cũng rung lắc theo nhịp cười. Chu Thừa Quyết ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng rực.

"Chưa chết hẳn đâu, ăn chút gì đó là sống lại ngay thôi."

Chu Thừa Ngọc thừa biết tại sao người này nhất định phải kéo cậu đi. Dạ dày của Chu Thừa Ngọc vô cùng nhạy cảm, ăn chút gì không sạch là sẽ bị đau bụng ngay. Vì thế từ nhỏ mọi người đều biến cậu thành "chuột bạch", có món mới nào ở các quán vỉa hè thì đều để cậu thử trước, cậu ăn không sao thì chắc chắn là đồ sạch.

Nhưng gần đây trước cổng trường chẳng có món gì mới mẻ, vậy nên tối nay bọn họ vẫn chọn đi ăn ở quầy bánh mì nướng quen thuộc. Đúng lúc tình cờ gặp Hạ Ninh, thế là bọn họ cùng đi bộ đến ga tàu điện ngầm, vừa đi vừa ăn.

Chu Thừa Ngọc không ăn bánh nướng, chỉ cắn một miếng xúc xích nướng rồi hỏi: "Nghe nói cậu định cưa đổ người đứng đầu kỳ này à?"

Hạ Ninh giật mình một cái, suýt nữa đã làm đổ cả túi khoai tây chiên xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng: "Thừa Ngọc, cậu..."

"Cậu nói khéo chút đi, nhìn cậu dọa Hạ thiếu gia nhà người ta sợ hãi rồi kìa." Chu Thừa Quyết chen vào: "Đúng rồi, tôi cũng muốn hỏi làm thế nào mà cậu có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên với một học sinh lớp khác cách hai tầng lầu vậy?"

"..."

Hạ Ninh thầm nghĩ sớm biết thế này thì đã không đi ăn khuya, thế nhưng anh vẫn rầu rĩ đáp: "Hai người các cậu không có chút đồng cảm nào à, hợp lực lại cười nhạo tôi. Tôi bị từ chối hai lần còn chưa đủ thảm hay sao?"

Chu Thừa Ngọc suýt sặc, hai mắt mở to ngạc nhiên, nói: "Mới vào học được bao lâu mà cậu đã bị từ chối hai lần rồi cơ á?"

"..."

Chu Thừa Quyết nhanh chóng xử lý xong phần bánh nướng của mình, vẻ mặt vô tội: "Tôi chẳng biết gì hết."

Mẩu chuyện thú vị thế này nếu rơi vào tai hắn, chắc chắn hắn sẽ chạy đi báo cho Chu Thừa Ngọc ngay lập tức.

Hạ Ninh than thở mãi, cuối cùng cũng chẳng giải thích được gì. Có lẽ anh thật sự đang nảy mầm tình yêu, rơi vào lưới tình, sau khi bị từ chối lại càng buồn bã, mất hết dáng vẻ tự tin và thoải mái thường ngày. Hai người bạn lớn lên cùng anh đều cảm thấy bất ngờ, bọn họ nhìn nhau một cái, Chu Thừa Ngọc thương hại an ủi: "Hay là cậu vẫn nên..."

Cậu định nói, hay là từ bỏ đi.

Suy cho cùng Nhạc Thận học lớp 2 kế bên kia lạnh lùng ít nói, thậm chí lúc chụp ảnh để dán lên bảng vinh danh vì đứng đầu kỳ thi mà đối phương còn không cười nổi một cái, nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ yêu sớm. Thế nhưng còn chưa kịp nói xong, cậu đã nghe Hạ Ninh thốt lên một tiếng: "Là ai vậy? Ở đó… ôi, hình như là người lớp tôi!"

Chu Thừa Quyết vừa ăn xong phần bánh nướng thứ hai, nghe vậy cũng nhìn theo hướng mà Hạ Ninh đang chỉ. Dưới ánh đèn đường ở đầu hẻm, có một người đang ngồi dựa vào tường, đầu bị đánh đến máu chảy đầy mặt.

Chu Thừa Quyết gặp không ít kiểu bị thương thế này, nhưng hắn chẳng có chút thương xót nào với mấy tay đầu gấu xa lạ kia, thậm chí còn đang suy nghĩ xem nên ăn gì thêm.

"Người của lớp cậu à? Đánh nhau với ai thế?"

Hạ Ninh chạy đến đầu tiên, lau máu trên mặt người đó: "Ứng Doãn! Thật sự là cậu sao... Cố lên! Sắp thi đại học rồi, đừng chết ở đây!"

"..."

Chu Thừa Ngọc cũng tiến lại, nhìn qua một cái rồi điềm tĩnh gọi xe cứu thương: "Đừng tùy tiện di chuyển."

Chu Thừa Quyết buộc phải đi theo cùng, tiện thể thò đầu cắn luôn miếng xúc xích còn đang ăn dở trên tay của Chu Thừa Ngọc, hắn vừa nhai vừa mơ hồ nói: "Chút thương tích này không chết được đâu."

"Tôi vẫn... vẫn... có thể gắng gượng..." Ứng Doãn yếu ớt hơi giơ tay lên, trước khi ngất đi còn nói một câu cuối cùng: "... Đừng gọi cho anh tôi."