Triền Nhân

Chương 12: Chỉ muốn làm cái đuôi (3)

Chiều tối trời nổi gió lành lạnh nên cậu chỉ ngồi được vài phút. Thế nhưng Chu Thừa Quyết thì khác, khai giảng chưa bao lâu, cậu vừa mới thoát khỏi tình cảnh phải khoác áo phao mỗi ngày thì hắn đã mặc đồ thể thao ngắn tay chơi bóng rồi.

Lúc này là giờ cơm tối, xung quanh sân bóng có nhiều học sinh đến xem trận đấu. Trên sân, Chu Thừa Quyết vừa ném một cú ba điểm đẹp mắt, tiếng hò reo cổ vũ vang lên không dứt. Hắn quay đầu đã lập tức nhìn thấy Chu Thừa Ngọc đang ngồi mơ màng bên rìa sân bóng.

Gió đêm thổi bay những sợi tóc trước trán cậu, Chu Thừa Ngọc chăm chú nhìn khung rổ, bất động không biết đang nghĩ gì. Áo khoác đồng phục bên ngoài kết hợp với áo hoodie trắng trơn bên trong, lớp nỉ lót dày nhưng không hề khiến dáng vẻ cậu trông nặng nề cồng kềnh. Hình ảnh sạch sẽ, thanh tú hoàn toàn đối lập với sân bóng bụi bặm và đầy mồ hôi trước mắt.

Vẻ mặt thả lỏng kia có chút ngây ngô.

Chu Thừa Quyết nghĩ bụng: “Sao đến xem mình chơi bóng mà còn mất tập trung như vậy chứ?”

Trận đấu chưa kết thúc, tạm thời hắn không thể rời sân, cũng thừa biết Chu Thừa Ngọc sẽ không ngồi ở đó quá lâu. Khi Chu Thừa Ngọc phát hiện hắn đang nhìn qua đây, cậu chỉ khẽ giơ tay chào.

Đúng như Chu Thừa Quyết dự đoán, năm phút sau quay lại nhìn thì không thấy người đâu nữa, chỉ còn lại một túi đồ ăn. Chu Thừa Ngọc trở về lớp chuẩn bị cho giờ tự học buổi tối, không hiểu sao cậu lại thở dài một tiếng trông hơi buồn bã, điều này khiến bạn cùng bàn chú ý.

"Có chuyện gì thế?" Thời Dược hỏi cậu.

"Đi ngang sân bóng xem bọn họ chơi một hồi." Chu Thừa Ngọc mỉm cười nói qua loa: "Đột nhiên nhận ra bản thân lùn quá, lòng tự trọng bị tổn thương mà thôi."

"Cậu mà lùn à? Cậu cao gần mét tám rồi đấy." Thời Dược vừa nghe nhất thời đồng cảm, than thở: "So với đám người trong đội bóng rổ thì so làm gì. Cậu nhìn tôi đây, trước khi tốt nghiệp mà cao được mét bảy lăm là tôi đã mãn nguyện rồi."

"Còn một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp mà." Chu Thừa Ngọc an ủi: "Chắc chắn cậu còn cao thêm được."

Cậu luôn không nhịn được mà so sánh bản thân với Chu Thừa Quyết. Nhưng thực ra bạn cùng bàn nói đúng, có những thứ không thể so được, không làm được là không làm được, trời sinh đã thế rồi.

Chuông tự học buổi tối vang lên, Chu Thừa Quyết vừa kịp từ cửa trước bước vào, lúc đi ngang bàn của cậu, hắn còn nghịch ngợm xoa đỉnh đầu cậu một cái. Chu Thừa Ngọc ngồi tại chỗ lấy sách vở ra, cảm giác một cái bóng lớn đi qua che khuất cả ánh sáng. Cậu đành chấp nhận sự thật một cách ủ rũ, cho dù cố gắng bổ sung dinh dưỡng thế nào, chiều cao cả đời này của cậu cũng khó mà vượt qua được Chu Thừa Quyết.

Một tiết học yên lặng trôi qua, Chu Thừa Quyết nhắn tin wechat cho Chu Thừa Ngọc.

[Đói chết mất.]

[Tan học đi ăn khuya với tôi đi.]

Chu Thừa Ngọc đi học cũng mang điện thoại, nhưng ở trường hầu như không mấy khi xem nên thường trả lời rất chậm và ngắn gọn. Chu Thừa Quyết kiên nhẫn đợi nửa tiết học, cuối cùng mới nhận được hồi âm.

[Cậu chưa ăn à?]

[Đồ ăn bị mấy con ma đói kia cướp sạch rồi, tôi chỉ còn nước để uống thôi.]

[Vậy tan học cậu đến tiệm tạp hóa đi.]

[Không, tôi muốn anh Ngọc đi ăn khuya với tôi cơ.]

"..." Chu Thừa Ngọc giật giật khóe miệng, cạn lời cất điện thoại đi không thèm để ý tới hắn nữa.