"Sáng mai tôi sẽ đến gọi cậu đi học." Hắn nói.
Chu Thừa Ngọc đáp lại một tiếng, đi ra ngoài rửa tay và súc miệng, khi quay lại thì thấy Chu Thừa Quyết đã trèo ra ngoài cửa sổ.
Để đảm bảo việc tiêu hủy chứng cứ hoàn hảo, Chu Thừa Quyết còn chạy thêm vài bước, vứt túi trà sữa vào thùng rác ở khu bên cạnh. Giữa đêm khuya không có chỗ nào để xả năng lượng, sau khi vứt rác xong hắn chạy thêm hai vòng quanh khu chung cư rồi mới về nhà ngủ.
Hắn cảm thấy việc nghe Chu Thừa Ngọc nói chuyện thật thú vị, chẳng thấy tức giận gì cả. Đến cả Hạ Ninh đôi khi cũng chê bai hắn sao mà suốt ngày cứ quấn quýt bên người ta như vậy.
Hắn thừa nhận mình có chút ngưỡng mộ Chu Thừa Ngọc, sự ngưỡng mộ này có thể bắt đầu từ rất lâu trước đây. Điều này cũng rất bình thường, lúc nhỏ hắn bị chó đuổi cắn, chính Chu Thừa Ngọc dùng một cây gậy để cứu hắn, cậu ngầu như thế ai mà không muốn gọi một tiếng “đại ca” chứ?
Chưa kể, Chu Thừa Ngọc từ nhỏ đã từng phải trải qua ca phẫu thuật mở l*иg ngực, cả một quá trình nằm viện mà không khóc lóc kêu ca, không ngoa khi nói Chu Thừa Ngọc trong lòng hắn thật sự là một nhân vật anh hùng.
Những năm trung học, khi cha mẹ ly hôn đúng lúc Chu Thừa Quyết cũng vừa bước vào giai đoạn nổi loạn, không hiểu sao lại ngu ngốc đi chơi với đám bạn không ra gì, suốt ngày đánh nhau tranh giành địa bàn, giữ gìn mặt mũi. Mỗi khi ra ngoài nghe người ta gọi "anh Quyết", "đại ca" mà tưởng bản thân thật sự rất ngầu. Mỗi lần đánh nhau, dù bị thương nặng chảy máu cũng không thấy đau, nhưng sau mỗi trận đánh, hắn không thể về nhà như vậy, thế nên cứ nửa đêm lại đi tìm Chu Thừa Ngọc.
Chu Thừa Ngọc có một chiếc hộp thuốc nhỏ dưới gầm giường, bên trong là những đồ dùng như cồn iod, băng dính, băng gạc đều là để dành cho hắn. Những lúc hắn bị thương nặng, cậu còn phải giấu cha mẹ đi cùng hắn đến bệnh viện để băng bó.
Có lẽ vì thường xuyên phải dọn dẹp hậu quả cho hắn, thế nên vào một ngày hắn vừa ôm cái đầu đầy máu vừa trèo qua cửa sổ thì bị Chu Thừa Ngọc đá một cú ra ngoài.
Khi Chu Thừa Ngọc nổi giận thì vô cùng đáng sợ, cậu nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực ra xương cốt rất cứng, giữa đêm cậu kéo hắn đến trước mặt đám bạn xấu, hùng hổ nói: "Các người ai dám gây sự với cậu ta thử xem?" Đám bạn đó im lặng không ai dám nói gì.
Từ đó về sau, hắn không muốn làm đại ca nữa, chỉ muốn quay về làm cái đuôi của Chu Thừa Ngọc.
Chu Thừa Quyết suy nghĩ một lúc, lòng đầy những kỷ niệm. Hắn nằm trên giường cũng cảm thấy thật kỳ lạ, bị mắng một câu mà về nhà lại cảm thấy tâm trạng rất vui, ngủ cũng rất ngon.
Ngày hôm sau khi chuẩn bị ra ngoài, Chu Thừa Quyết còn vừa hát vừa bỏ hai thanh phô mai vào túi, lại nghĩ ngợi một chút sau đó bỏ thêm hai thanh nữa, định bụng mang thêm một ít cho Chu Thừa Ngọc ăn.
Hôm nay lại là một ngày hắn làm cái đuôi của Chu Thừa Ngọc.
**
Chu Thừa Quyết là thành viên đội bóng rổ của trường, sau một tuần khai giảng đã quay lại tập luyện, trong đội chỉ có mỗi hắn là học sinh lớp 1. Vì sắp lên lớp mười hai rồi, giải đấu mùa thu năm nay sẽ là trận cuối cùng của đội bóng khóa này nên giáo viên chủ nhiệm cũng vô cùng hào phóng cho phép hắn mỗi tuần sau giờ thể dục được ở lại tiếp tục chơi bóng.
Giờ thể dục của lớp 1 là tiết ba của chiều thứ ba hàng tuần. Buổi chiều có tổng cộng bốn tiết học, hai tiết tự học cộng thêm thời gian ăn tối, tóm lại hắn có thể chơi bóng trên sân hơn hai tiếng liên tục.
Chu Thừa Ngọc vẫn phải quay lại lớp học. Đến giờ ăn tối, một mình cậu xuống nhà ăn. Ăn xong, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cậu mua vài món ăn vặt và nước điện giải, ngồi trên bậc thềm bên sân bóng xem một lúc.
Thực ra, thần kinh vận động của Chu Thừa Ngọc cũng không tệ, chỉ là thể lực không tốt, hồi nhỏ còn có thể chơi cùng nhau, nhưng lớn lên thì ít tham gia hơn. Dù sao bạn bè cũng đang chơi rất hăng, cậu vừa mới bắt được nhịp độ mà đã mệt hết sức thì sẽ chỉ khiến mọi người mất hứng. Huống hồ, cậu chỉ cần đổ mồ hôi rồi trúng gió là nhất định sẽ phát sốt, thể chất thực sự không theo kịp.
Chu Thừa Ngọc rất ghét cơ thể yếu ớt dễ bệnh của mình, nhưng vẫn phải cẩn thận chăm sóc, không thì nếu thật sự bị ốm nặng sẽ càng phiền toái hơn.