Gia đình của Chu Thừa Ngọc rất nghiêm khắc, giống như nhiều bậc phụ huynh truyền thống khác của Trung Quốc, cha mẹ của cậu cũng cho rằng trà sữa không phải là thứ tốt lành gì, vì vậy từ nhỏ đã không cho phép cậu mua. Nếu Chu Thừa Ngọc muốn uống, cậu chỉ có thể lén lút đặt hàng mà không để cho bọn họ biết. Hầu hết những lần cậu uống trà sữa đều là cùng với Chu Thừa Quyết.
Thực ra đôi khi suy nghĩ lại, cậu cũng không thật sự thích uống trà sữa, có lẽ chỉ là cố tình chống đối yêu cầu của cha mẹ, muốn dùng hành động phản nghịch trẻ con này để thỏa mãn sự tự do trong tâm lý.
Mặc khác cậu lại cảm thấy, người lớn chưa chắc đã không biết những hành động nhỏ của hai người họ. Phòng ngủ của cậu là nơi duy nhất trong nhà không lắp đặt lưới chống trộm. Chu Thừa Quyết thường xuyên trèo qua cửa sổ phòng cậu, ngay cả bà nội cũng đã quen, cho dù có người lạ xuất hiện trong nhà cũng rất bình tĩnh. Như thế thì cha mẹ của cậu làm sao mà không biết chứ?
Trà sữa nhanh chóng được làm xong, Chu Thừa Quyết cầm đi tìm cậu, chạy đến bên cửa sổ rồi mới cúp điện thoại. Cửa sổ phòng cậu chỉ có thể đẩy từ bên trong ra ngoài. Chu Thừa Ngọc bỏ điện thoại xuống, khoác áo ngoài rồi từ từ xuống giường mở cửa sổ.
"Uống cái nào trước? Tôi đã dặn bọn họ làm ấm tất cả đó."
Chu Thừa Quyết mở túi giao hàng, thành thạo cắm ống hút vào rồi đưa cho Chu Thừa Ngọc ly trà sữa matcha dừa: "Uống cái có sữa trước đi, tối nay cậu chưa ăn gì."
Chu Thừa Ngọc quay trở lại giường nhanh hơn nhiều so với lúc xuống, nhận lấy trà sữa rồi ngồi trong chăn lặng lẽ uống được nửa ly. Chu Thừa Quyết ngồi xổm cạnh giường chơi điện thoại, không quấy rầy cậu. Đợi đến khi cậu không uống được nữa, hắn mới bình tĩnh cầm đi, uống hết nửa ly còn lại chỉ trong ba bốn ngụm.
Chu Thừa Ngọc thậm chí còn không kịp nhắc nhở: "Cậu đổi ống hút đi."
"Quên rồi." Chu Thừa Quyết nói một cách không quan tâm, cắm ống hút mới vào ly còn lại rồi đưa cho cậu: "Uống mấy ngụm nho cho đỡ ngấy."
"..."
Trà sữa matcha dừa thơm ngon đậm đà, còn vị nho thì ngọt ngào tươi mát. Bọn họ thường xuyên gọi như vậy, mỗi ly chia đôi, có thể thưởng thức cả hai mùi vị.
Chu Thừa Ngọc uống hết ly thứ hai mới cảm thấy đỡ chóng mặt hơn. Cậu nhìn Chu Thừa Quyết ngồi xổm bên giường vừa chơi điện thoại vừa đợi uống nốt phần còn lại, không nhịn được muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Có vẻ như Chu Thừa Quyết chưa bao giờ thấy cậu phiền phức, cũng không cảm thấy khi cậu nói không khỏe là chuyện bé xé ra to, hắn cứ kiên nhẫn tìm cách giúp cậu giải quyết mọi thứ tới khi hoàn thành rồi mới thôi. Ở Chu Thừa Quyết có một sự nghiêm túc kiên trì mà ngay cả cậu cũng không hiểu nổi.
Tính cả thời gian ở trường, rồi những lần thi thoảng mở tiệc nhỏ như thế này, thời gian mà Chu Thừa Quyết dành cho cậu có lẽ còn lâu hơn cả những người trong gia đình có chung huyết thống thực sự.
"Chu Thừa Quyết." Chu Thừa Ngọc bỗng nhiên lên tiếng: "Cậu có biết lúc nhỏ tôi rất ghét cậu không?"
Thật ra, có một khoảng thời gian dài cậu rất ghét Chu Thừa Quyết. Người này và cậu sinh cùng ngày tại cùng một bệnh viện, nằm trong l*иg ấp trẻ sơ sinh cạnh nhau, thậm chí cả tên họ cũng giống như hai anh em sinh đôi. Nhưng vận mệnh lại ban cho bọn họ hai cơ thể hoàn toàn khác nhau.
Chu Thừa Quyết ăn nhiều hơn cậu, chạy nhanh hơn cậu, sinh ra đã có một cơ thể khỏe mạnh, tóm lại mọi thứ của hắn đều vượt trội hơn cậu. Cậu thường cảm thấy cha mẹ mình thích Chu Thừa Quyết hơn, muốn có một đứa con giống như hắn. Cậu ghét Chu Thừa Quyết, bởi vì cậu ghen tị với hắn.
"Tôi biết mà." Chu Thừa Quyết thản nhiên đáp: "Lúc nhỏ mỗi lần cậu nói chuyện với tôi đều dùng thái độ cáu kỉnh, bây giờ thỉnh thoảng cũng vậy. Nhưng với người khác, cậu đâu có như thế."
Chu Thừa Ngọc thắc mắc: "Vậy sao cậu cứ bám lấy tôi thế?"
Nói sao được đây.
Chu Thừa Quyết nhướng mày, không hiểu sao kéo cậu dậy, lộ ra biểu cảm như muốn bị đánh: "Tôi tình nguyện đó thì sao? Tôi vẫn cứ thích bám lấy cậu đấy."
"..."
Ánh mắt hai người chạm nhau không quá ba giây rồi cùng bật cười.
Chu Thừa Quyết cất giọng trước: "Không uống nữa à? Vậy thì đưa đây."
Cuối cùng, hắn chịu trách nhiệm dọn dẹp, bỏ ly và ống hút vào túi giao hàng rồi mang đi. Cha mẹ của Chu Thừa Ngọc rất nghiêm khắc, vì vậy không thể để sót lại bất kỳ dấu vết gì để người khác phát hiện.