Triền Nhân

Chương 9: Mua cả hai (3)

Lúc trưa, nhân viên của cửa hàng hoa quả nằm ở dưới khu chung cư mang lên, bà thấy chúng chất đầy trước cửa thì ngạc nhiên đến mức hoảng sợ, chỉ khi nhìn thấy tên người đặt hàng trên hóa đơn thì bà mới dám mang vào nhà.

Năm thùng quýt được xếp ngay ngắn bên cạnh ghế sofa trong phòng khách. Chu Thừa Ngọc không ngờ Chu Thừa Quyết thực sự mua nhiều đến thế, ậm ừ đáp: "Vâng... Cậu ta bảo quýt ở đây ngon."

Chu Tư bước ra từ phòng vệ sinh tiếp lời: "Năm mới qua rồi mà vẫn còn mang quà Tết đến, đứa trẻ này thật có lòng."

Chu Thừa Ngọc vốn dĩ định bóc vài quả ăn, nhưng nghe vậy thì bỗng nhiên chẳng còn khẩu vị: "Con đi ngủ trước đây."

"Mới về mà đã đi ngủ à?" Chu Tư gọi với theo: "Con học thêm một tiếng nữa rồi hãy ngủ."

Thế nhưng Chu Thừa Ngọc chẳng thể học thêm chút nào nữa.

"Mai con học bù." Chu Thừa Ngọc trả lời: "Con mệt rồi, không vào đầu nổi đâu."

"Mới mấy giờ chứ? Người ta học đến tận mười hai giờ đêm kia kìa." Chu Tư bất mãn nói: "Trường của con tan học sớm hơn người ta, con lại không chịu học buổi sáng, tính ra mỗi ngày học ít hơn người ta hai, ba tiếng. Giờ không quan tâm, đợi đến lớp mười hai là thấy rõ khoảng cách đấy, lúc đó muốn bù cũng không kịp đâu."

"..."

Chu Thừa Ngọc nghe ông trách mắng liên tục, cơn chóng mặt từ lúc còn ngồi trên tàu điện ngầm dường như nặng hơn, cậu cảm thấy buồn nôn theo đúng nghĩa đen.

Cậu đã không còn ở cái tuổi chỉ cần làm nũng là được yêu thương. Khi còn bé, chỉ cần nói mình không khỏe là cha mẹ sẽ lo lắng chăm sóc, sợ cậu khó chịu hay ốm đau. Nhưng hiện tại lớn rồi, nói nhiều lại bị chê bai là nhạy cảm yếu đuối không giống con trai.

"Không phải là con không muốn học." Chu Thừa Ngọc bình tĩnh nói: "Hôm nay con thực sự không thể học nổi, ngày mai học tiếp."

Nguyễn Bình đi tới sờ lên trán cậu: "Có hơi nóng. Đừng trách con nữa, để con nó ngủ sớm đi."

Chu Tư vẫn không hài lòng, cho rằng cậu ỷ vào thành tích hiện tại mà không chăm chỉ, kiếm cớ lười biếng: "Thể chất yếu như thế cũng chẳng chịu rèn luyện, lên lớp mười hai thì làm sao cạnh tranh nổi với người ta."

Không ai đáp lời ông, Nguyễn Bình liếc ông một cái đầy ý cảnh cáo. Chu Thừa Ngọc giả vờ như không nghe thấy, rửa mặt qua loa rồi vào phòng khóa cửa lại, nằm xuống giường. Đến lúc này cậu vẫn cảm thấy khó chịu không ngủ được, trong đầu toàn những suy nghĩ hỗn loạn, càng nghĩ càng thấy ngột ngạt.

Lớp mười một đã đủ vất vả, không biết lớp mười hai sẽ phải chịu đựng thế nào mới có thể vượt qua. Cậu ghét cơ thể yếu đuối của bản thân hơn bất cứ ai, động chút là mệt mỏi, động chút là không thoải mái, tinh thần và thể lực lúc nào cũng thua kém người khác một bậc.

Cậu thà bị ốm nặng một trận rồi chữa khỏi hoàn toàn, còn hơn là phải chịu đựng sự hành hạ vụn vặt trong đời sống hàng ngày như thế này. Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn học rung lên, Chu Thừa Ngọc mệt mỏi ngồi dậy mở điện thoại thì thấy thông báo tin nhắn WeChat.

Người gửi là Chu Thừa Quyết vừa mới tắm xong, gửi ảnh bằng chứng chụp trong phòng tắm, trong hốc tường có hai chiếc tampon.

[Cái này chắc không phải cha tôi dùng đâu nhỉ? Chẳng lẽ trong phòng tắm nhà tôi có ma "bà dì" à?]

[Hu hu hu, anh Ngọc ơi, em sợ!]

Chu Thừa Ngọc trả lời một câu: [Biết rồi, đừng hu hu nữa]

Chưa đến nửa phút sau khi cậu gửi tin nhắn đi, Chu Thừa Quyết đã gọi điện đến.

"Sao thế? Nghe uể oải vậy, có phải không khỏe không?"

Không hiểu sao Chu Thừa Quyết lại đoán ra được trạng thái của cậu từ một tin nhắn ngắn ngủi, Chu Thừa Ngọc co người nằm nghiêng, áp điện thoại vào tai: "Ừ."

"Hôm nay ở trường cậu chẳng ăn được bao nhiêu cơm, cũng không ăn khuya."

"Không muốn ăn."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt của vải áo, Chu Thừa Quyết vừa mặc đồ vừa nói với cậu: "Đợi tôi một chút nhé."

"Ừ." Chu Thừa Ngọc mệt đến mức không buồn cửa động ngón tay, cứ để điện thoại áp lên mặt, vẫn giữ máy mà không tắt.

Cậu nghe tiếng Chu Thừa Quyết thay giày, khóa cửa rồi tiếng gió vù vù khi hắn chạy đi. Chu Thừa Ngọc nhắm mắt lại, trong đầu dễ dàng hiện lên hình ảnh giống như cậu được Chu Thừa Quyết nắm trong tay, chạy băng qua màn đêm rời khỏi nơi này.

Rẽ phải vài chục mét từ cổng khu chung cư, tiệm trà sữa vang lên bài nhạc pop đầy cảm xúc. Chu Thừa Quyết dừng lại gọi món: "Uống trà sữa hay trà hoa quả? Ủa, hôm nay loại trà best-seller của bọn họ vẫn còn chưa bán hết này. Uống trà sữa matcha dừa hay nho phô mai?""..."

Chu Thừa Ngọc do dự chưa trả lời ngay, nhưng Chu Thừa Quyết dường như đoán được, hắn nói với nhân viên: "Cho tôi cả hai món."