Chu Thừa Ngọc ngồi dậy, trên khuôn mặt trắng trẻo in hai vết hằn do áo khoác đồng phục đè lên, biểu cảm ngái ngủ lại pha chút nghi hoặc, kỳ lạ là trông rất đáng yêu.
"Người lớp bên cạnh à? Cậu ta muốn theo đuổi… Nhạc Thận?"
"Đúng vậy."
Chu Thừa Ngọc bình thường không chú ý đến lớp khác, nhưng lại có ấn tượng sâu với Nhạc Thận. Bởi vì sau khi chia khối, thành tích của Chu Thừa Ngọc thường xuyên giữ vững trong top 5 toàn trường, nhưng Nhạc Thận ở lớp 2 lần nào cũng vững vàng đứng ở vị trí đầu bảng. Đáng kinh ngạc là hai người thường xuyên gặp nhau trong các hoạt động như chụp ảnh treo bảng vinh danh.
"Nhưng Hạ Ninh học khối xã hội mà." Chu Thừa Ngọc không quá tin tưởng vào chuyện này: "Lớp học còn chẳng cùng tầng thì làm sao theo đuổi được chứ, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến việc học hành."
"..."
Trong đầu toàn là học với hành. Chu Thừa Quyết nhận ra anh Ngọc của mình đã hiểu sai trọng điểm: "Vấn đề ở chỗ người đứng nhất khối là con trai mà!"
Chu Thừa Quyết nghi hoặc: "Không phải vì ngày nào cũng làm nhạc rồi chơi đàn guitar mà đầu óc của cậu ta có vấn đề rồi chứ? Sao cậu ta lại đi thích một người cùng giới tính vậy?"
"…Thì sao?" Chu Thừa Ngọc dụi mắt, ngáp dài một cái rồi nói: "Cậu bị ám ảnh tâm lý với đồng tính à?"
Thế nhưng Chu Thừa Quyết lại thở dài: "Ám ảnh tâm lý với gia đình thì có, cái này chắc phải mang theo cả đời."
Nguyên nhân cha mẹ của Chu Thừa Quyết ly hôn rất đặc biệt, mẹ hắn đến tuổi trung niên bỗng nhận ra giới tính thật của mình, gặp được người phụ nữ định mệnh rồi kiên quyết come out, không chịu sống tiếp với Chu Thành Viễn.
Khi đó Chu Thừa Quyết vừa vào cấp hai, cũng vì chuyện này mà thời kỳ nổi loạn của hắn ập đến dữ dội. Suốt thời gian cấp hai, hắn đều rất ngỗ ngược. May mà còn có Chu Thừa Ngọc áp chế.
Đến tận năm cuối cấp, hắn nhận ra nếu không chăm chỉ thì không thể vào chung trường cấp ba với Chu Thừa Ngọc, lúc này mới nỗ lực hết sức để cải thiện bản thân.
"À, suýt quên. Hôm qua tôi định kể cho cậu nghe chuyện này, gần đây hình như cha của tôi cũng đang hẹn hò."
Chu Thừa Quyết kể tiếp: "Cái mũi quá nhạy cũng phiền, tôi vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa. Trên bồn rửa mặt còn có đồ dùng của phụ nữ nữa."
Khó trách tối hôm trước hắn buồn bực chạy qua nhà cậu, còn ăn mất nửa thùng quýt đường. Hóa ra là vì chuyện này.
Chu Thừa Ngọc không đưa ra ý kiến, cậu chỉ hỏi hắn một câu: "Cậu không muốn chú Viễn hẹn hò sao?"
"Ai thèm quan tâm ông ấy, thích thì cứ hẹn thôi." Chu Thừa Quyết mạnh miệng nói.
"Chỉ là mùi nước hoa của người phụ nữ kia thật khó ngửi, tôi ở nhà mà cũng cảm thấy ngột ngạt."
Cha mẹ hắn đã ly hôn được năm, sáu năm rồi cho nên việc tìm người mới cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là hắn vẫn chưa quen với việc đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trong nhà mà không hề được báo trước.
"Như vậy sau này tôi không thể cởi trần chạy loanh quanh trong phòng khách được nữa." Chu Thừa Quyết phàn nàn: "Cũng chẳng còn cách nào ngồi ở đó dùng TV xem phim người lớn, tôi hy sinh nhiều thật đấy."
"..."
Chu Thừa Ngọc nói: "Mặc quần áo vào là được."
Cậu không khỏi cảm thán, có phần ngưỡng mộ mẹ của Chu Thừa Quyết. Bà ấy quả thực rất mạnh mẽ, có được dũng khí mà ít ai sánh được. Dù sao nơi này vẫn còn mang nặng tư tưởng bảo thủ, việc một người phụ nữ vì yêu một người phụ nữ khác mà "bỏ chồng bỏ con" sẽ bị đàm tiếu cả đời.
Cuộc sống rất dài, thời gian trôi qua rạn nứt sẽ xuất hiện, có những vết nứt sẽ trở thành hố sâu không thể vượt qua, cuối cùng đành chia tay mỗi người một nơi. Cũng có những vết nứt vẫn chưa đến mức phải quyết liệt ly hôn, khiến cả hai bên chỉ có thể tiếp tục sống tạm bợ qua ngày. Gia đình của Chu Thừa Quyết thuộc dạng trước, nhưng phần lớn các gia đình lại rơi vào dạng sau, điển hình là nhà của Chu Thừa Ngọc.
Không khí trong gia đình cậu cũng chẳng hòa thuận gì cho lắm, lúc Nguyễn Bình rời khỏi công việc trong biên chế nhà trường, không khí gia đình đã có lúc hạ xuống gần như đóng băng, chỉ đến khi Tiểu Đồng chào đời thì tình hình mới được cải thiện đôi chút. Chẳng qua tình trạng như thế vẫn luôn khiến Chu Thừa Ngọc cảm thấy có một sự hòa hợp giả tạo.
Khi Chu Thừa Ngọc về đến nhà, Nguyễn Bình vừa ru con gái ngủ xong, đang lau sàn, bà thấy cậu vào thì lên tiếng: "Tan học rồi à. Mấy quả quýt đường này là Tiểu Quyết mua hả? Sao mua nhiều thế?"