Bữa trưa quá phong phú này đến tận sáng hôm sau vẫn chưa tiêu hóa hết. Bữa sáng bao gồm có bánh quẩy, sữa đậu nành, cháo thanh đạm và đồ ăn kèm, nhưng Chu Thừa Ngọc chỉ ăn được nửa bát cháo, đúng năm phút trước khi ra cửa, cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng xuất hiện.
"Chào cô! Chào bà!"
Chu Thừa Quyết đến đúng giờ, tay còn cầm hai cây phô mai que để dỗ trẻ con: "Tiểu Đồng, cho em này."
"Chào buổi sáng, anh Tiểu Quyết!"
Chu Vân Đồng vui mừng như hoa nở: "Cảm ơn phô mai que của anh, em thích anh Tiểu Quyết nhất luôn!"
"…"
Chu Thừa Ngọc xách ba lô lên: "Sáng sớm đừng có cho em ấy ăn vặt."
Hai tên học sinh, một lớn một nhỏ lên đường đến trường, sau khi tựu trường, mỗi buổi sáng lại trở thành một trận chiến. Nhà cửa của Chu Thừa Quyết vắng vẻ, nhưng hắn lại rất thích đến nhà họ Chu để hưởng ké không khí nhộn nhịp.
Ăn sáng xong, Nguyễn Bình đưa con gái cắp sách tới trường. Hai mẹ con cùng nhau đi tới trạm tàu điện ngầm.
Chu Thừa Quyết có một chiếc xe đạp địa hình quý giá, ngay cả bộ đồ trang bị cũng tốn đến cả mười mấy vạn, hắn thích đạp xe đi học vào mỗi buổi sáng. Thế nhưng đạp xe vào mùa đông sẽ bị lạnh tay, vì vậy trước khi thời tiết ấm lên, hắn cũng ngồi tàu điện ngầm cùng Chu Thừa Ngọc.
Quy định của trường Nhất Trung là học sinh có thể không tham gia tiết tự học buổi sáng, hai người đi qua năm trạm tàu điện ngầm, cộng với đi bộ đến lớp thì vừa đúng nửa tiếng. Khi tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, bọn họ đã ngồi vào chỗ đúng giờ.
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh. Tan học, Chu Thừa Ngọc đi thu bài tập nghỉ đông, cậu thấy bài của Chu Thừa Quyết thì lật qua lật lại, đúng là làm rất đầy đủ.
"Đêm qua thức trắng để làm đấy à?"
Chu Thừa Quyết ngồi ở dãy cuối cùng, mỗi ngày đến trường hai tiết đầu tiên cơ bản là nằm vật ra bàn ngủ gật, lúc này nghe thấy giọng nói của cậu, hắn lập tức cố ý ngẩng đầu lên làm ra vẻ đáng thương: "Cậu nhìn xem cái quầng thâm mắt của tôi này."
Chu Thừa Ngọc cuốn bài tập nghỉ đông lại, gõ nhẹ lên trán Chu Thừa Quyết. Bạn cùng bàn của hắn ngược lại bày ra vẻ mặt như gặp người có cùng lý tưởng: "Một người, một cây bút. Một đêm, một kỳ tích."
Bài tập tiếng Anh là dễ đánh lừa nhất, thầy cô cũng không kiểm tra từng bài đúng sai, chỉ cần điền bừa abcd cũng chẳng sao cả.
Ngày đầu tiên khai giảng, ngay cả là lớp đứng đầu nhưng mọi người cũng rất khó có thể tập trung học ngay lập tức. Tiết tự học buổi tối không có giáo viên, mọi người còn náo nhiệt hơn.
Hàng ghế sau đều đang thì thầm to nhỏ với nhau. Chu Thừa Quyết lật hết quyển sách giáo khoa, chống cằm chán nản nhìn về phía trước.
Chu Thừa Ngọc ngồi ở vị trí hàng thứ ba gần cửa sổ, bóng lưng gầy thẳng tắp như thân tre, trong không gian ồn ào nặng nề xung quanh, cậu vẫn ngồi yên tĩnh làm đề thi thử.
Chu Thừa Quyết rất khâm phục Chu Thừa Ngọc ở điểm này, bất kể lúc nào cậu cũng rất bình tĩnh giống như vừa sinh ra đã có tố chất của học bá vậy. Tiếng chuông tan tiết đầu tiên vang lên, Chu Thừa Quyết vừa định đứng dậy thì đã bị bạn cùng bàn huých tay ra hiệu: "Bên ngoài có mỹ nữ tìm cậu kìa."
"Mới khai giảng ngày đầu đã được chú ý rồi à, anh Quyết ngầu thật."
"Biến." Chu Thừa Quyết chậm rãi đứng lên. Dù sao hắn cũng vốn định đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ của Chu Thừa Ngọc còn thuận tay cầm cốc nước rỗng trên bàn.
Lớp học rất hỗn loạn, Chu Thừa Ngọc không để ý, đến khi giải quyết xong câu cuối cùng trong đề đúng lúc nghe thấy tiếng hò hét và bàn tán mơ hồ thì mới liếc mắt ra hành lang bên ngoài lớp học.
Chu Thừa Quyết đang đứng ở đó nghe người ta tỏ tình, cách nhau hai bước, hắn hơi cúi đầu nhìn đối phương, góc nghiêng khuôn mặt có đường nét rõ ràng trông vừa lạnh lùng vừa phóng khoáng, tay vẫn đút túi quần.
Chu Thừa Ngọc: "..."
Khuyết điểm duy nhất khi hai người cùng nhau lớn lên chính là quá quen thuộc. Bởi vì quá quen thuộc, bọn họ không chỉ ngủ chung một giường mà còn khỏa thân chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, đủ mọi bộ dạng của đối phương đều đã nhìn thấy hết rồi. Cậu nhìn Chu Thừa Quyết đứng ở ngoài ra vẻ ngầu thì chỉ thấy dở khóc dở cười, không biết nói gì.
Ai mà ngờ được vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của tên kia chỉ là giả vờ, thực ra hắn còn chẳng bằng một con cún ngốc, bám dính người ta chết đi được.
"Đừng có mà ghen tị nhé, học bá." Bạn cùng bàn tên Thời Dược trêu chọc: "Con gái thời nay đều thích đại ca trường học, người yên tĩnh thư sinh giống như cậu sẽ có chút thiệt thòi đấy."
Chu Thừa Ngọc cười cười, chẳng nói gì. Giống như Chu Thừa Quyết, cậu cũng có một hình tượng bên ngoài.
Sinh ra trong gia đình có truyền thống giáo dục, bản thân cậu bẩm sinh đã mang theo phong thái thanh nhã của một người trí thức. Lông mày thanh tú, môi hồng răng trắng, khi nói chuyện thì nhỏ nhẹ chậm rãi trông rất có giáo dưỡng, tính cách cũng ôn hòa, cộng thêm thành tích học tập tốt nên hồi nhỏ cậu cũng khá đào hoa, có nhiều người theo đuổi.
Còn hai phút nữa là vào học, cổ họng của Chu Thừa Ngọc khô rát khó chịu, vừa định uống nước thì phát hiện cốc của mình đã không cánh mà bay. Lúc này, Chu Thừa Quyết vừa hay đi từ ngoài lớp vào, khi đi ngang qua bàn cậu, hắn rất tự nhiên đặt chiếc cốc chứa đầy nước nóng xuống. Cả quá trình không hề nhìn cậu lấy một cái, cũng không nói lời nào mà đi thẳng về chỗ.
Chu Thừa Ngọc cầm cốc nhấp một ngụm, nước ấm và nước lạnh hòa quyện với nhau, nhiệt độ vừa phải. Cậu uống thêm hai ngụm nữa để làm dịu cổ họng, vặn nắp cốc lại, không nhịn được mà quay người nhìn về phía sau.
Chu Thừa Quyết đã ngồi xuống ghế, tiếp tục chán nản chống cằm xoay bút, lúc phát hiện cậu quay đầu nhìn, đôi mắt phượng lười biếng của hắn lập tức híp lại, cây bút đang xoay trong tay cũng dừng ngay. Chu Thừa Quyết quay ngòi bút hướng về phía cậu rồi nhanh chóng vẽ hai nét trên không trung.
Một trái tim nhỏ.