Nói là đến làm bài tập, nhưng thực chất hai người vừa tám chuyện vừa chơi game. Chơi đến gần trưa, mấy chuyện thú vị trên đường đi du lịch cũng kể gần hết, Chu Thừa Quyết đột nhiên im lặng một lúc, khi mở lời trở lại, giọng điệu của hắn trở nên có chút ngột ngạt khó chịu: "Thừa Ngọc, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hôm qua tôi về nhà…"
Còn chưa nói hết câu, đột nhiên tiếng mở khóa vang lên từ ngoài phòng khách. Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh như chớp đồng loạt tắt game, lấy bài tập của kỳ nghỉ đông ra bày lên bàn.
Chu Thừa Ngọc với lấy một cuốn "Lịch sử Trung Quốc" trên kệ sách, vừa mở được một trang thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
"Anh ơi!" Chu Vân Đồng chạy vào phòng cậu, hớn hở kêu lên: "Anh Tiểu Quyết cũng đến à? Không phải anh đi du lịch sao?"
"Sắp khai giảng rồi, đương nhiên phải về chứ." Chu Thừa Quyết cười xoa đầu cô, sau đó quay ra chào cha mẹ của Chu Thừa Ngọc đang bước vào.
Dựa vào tài ăn nói ngọt ngào cùng da mặt dày như bê tông, Chu Thừa Quyết đã cắm rễ ở nhà Chu Thừa Ngọc bao nhiêu năm trời, đến mức gần như trở thành con trai ruột của cha mẹ cậu. Ngay cả Chu Vân Đồng khi lên mẫu giáo học cách tự giới thiệu bản thân với mọi người cũng tự hào tuyên bố rằng nhà mình có hai anh trai.
Nhà của Chu Thừa Ngọc là gia đình giáo viên, còn cha của Chu Thừa Quyết lại có chút tính cách như nhà giàu mới nổi, nếu không đã chẳng đến mức đặt tên con trai dựa theo tên người khác.
Nói dễ nghe thì bảo hai gia đình có quan hệ tốt, còn nói thẳng ra thì là học đòi văn vẻ. Bởi vì tên của hai đứa trẻ quá giống nhau cho nên bọn họ bị nhầm là anh em ruột không biết bao nhiêu lần, từ nhỏ đến lớn, cả hai đã phải giải thích chuyện này đến phát ngán.
Nguyễn Bình thấy hai đứa trẻ bày bài tập nghỉ đông đàng hoàng nghiêm chỉnh trên bàn học thì cười khúc khích: "Ở nhà mình rồi thì đừng có diễn nữa. Tiểu Quyết, cha của cháu lại đi vắng à? Ở lại đây ăn trưa luôn đi."
"Không cần ăn trưa đâu, lần tới cháu đến ăn chực sau. Bây giờ cháu thật sự chưa làm xong bài tập, phải về nhà làm tiếp đây." Chu Thừa Quyết nhanh nhẹn thu dọn sách vở, vác chiếc ba lô lên vai, trước khi rời đi còn dặn Chu Thừa Ngọc: "Sáng mai tôi sẽ qua tìm cậu, nhớ đợi tôi đấy."
Chu Thừa Ngọc chỉ ừ một tiếng, sau đó đóng cửa lại, cậu vừa vào đã nghe Chu Tư nói một câu: “Không biết thằng nhóc này lại lang thang từ đâu về đây nữa."
"Đúng là có hơi đen một chút." Nguyễn Bình tiếp lời: "Nhưng con trai mà, đen một chút thì trông đẹp trai hơn, khỏe mạnh lại còn tràn đầy sức sống."
Chu Tư gật đầu tán thành. Chu Thừa Ngọc chẳng nói thêm lời nào, cậu chỉ xoay người về phòng, tiện tay nhấc cô em gái đang leo trèo trên bàn học xuống: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Trước khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa."
Chu Vân Đồng cười hì hì, giọng ngọt như em ruột của bà chị hàng xóm sống trên tầng tám: "Tại em chơi hai ngày ở bên nhà bà ngoại, nhớ anh quá nên vội chạy qua đây mà."
"Thôi nào." Chu Thừa Ngọc nhếch môi, vẻ mặt không tin: "Đi thôi, xuống bếp phụ mẹ rửa rau."
Năm nay Chu Vân Đồng bắt đầu vào lớp một, ngày mai là khai giảng. Hôm nay cả nhà quyết định ăn bữa trưa đông đủ, vì bắt đầu từ ngày mai, chỉ đến cuối tuần bọn họ mới có dịp tụ họp cùng nhau. Nguyễn Bình đặc biệt chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn hơn bình thường.
"Sau khi khai giảng xong, phải tập trung chuẩn bị cho năm cuối cấp." Trên bàn ăn, Chu Tư nghiêm giọng: "Mặc dù thành tích của con bình thường không tệ, nhưng đến thời điểm mấu chốt này thì không được lơ là."
Từ tiểu học đến giờ, Chu Thừa Ngọc đã nghe cụm từ "thời điểm mấu chốt" này đến thuộc lòng, bèn gật đầu cho qua: "Con biết rồi."
Nguyễn Bình nhẹ nhàng đặt một con tôm đã được bóc vỏ sẵn vào bát của con trai: "Ăn thêm đi. Học hành cấp ba tiêu hao sức khỏe lắm, con vốn đã gầy, sao càng ngày lại ăn càng ít thế này?"
Nghe mẹ nói, Chu Thừa Ngọc đành cầm lại đôi đũa vừa đặt xuống.
Gia đình cậu có hai giáo viên, cha cậu tên Chu Tư là giáo viên dạy lịch sử ở trường cấp hai. Mẹ tên Nguyễn Bình, trước đây từng là giáo viên dạy văn cùng trường với cha Chu, nhưng vài năm trước đã không còn trong biên chế nên tự mở lớp dạy thêm, thu nhập còn cao hơn hồi làm giáo viên chủ nhiệm.
Cách vợ chồng họ giáo dục học sinh bên ngoài đã ăn sâu vào máu, về nhà đối với con mình cũng chẳng sửa đổi, luôn có thói quen dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện.
Chỉ có bà nội là khác biệt, vừa nghe đến chuyện phải ăn nhiều một chút, bà lập tức hưởng ứng nhiệt tình, gắp thịt kho tàu, gà luộc, sườn xông khói vào bát của cậu, thêm dầu vào lửa một cách yêu thương: "Đúng rồi, Tiểu Ngọc vẫn còn đang tuổi lớn, phải ăn thêm vào."
Lúc này Chu Thừa Ngọc cảm thấy có chút hối hận vì đã không giữ Chu Thừa Quyết ở lại ăn trưa, nếu thế ít ra còn có người chia sẻ với cậu.