Chu Thừa Quyết đã chép bài của Chu Thừa Ngọc từ nhỏ đến lớn, ngay cả nét chữ cũng có thể bắt chước giống đến bảy tám phần. Thời cấp hai hắn không học hành tử tế, mãi đến kỳ thi chuyển cấp mới gấp rút điên cuồng ôn tập để thi đậu vào trường Nhất Trung cùng với Chu Thừa Ngọc, nhờ lần thi xếp lớp phát huy vượt mức, hắn may mắn "về đích sát nút" vào được lớp 1 khối Tự nhiên.
Trường Nhất Trung ở Minh Hải chỉ có hai lớp chọn khối Tự nhiên. Để được hưởng ké bài tập của Chu Thừa Ngọc, Chu Thừa Quyết đã phải thức khuya dậy sớm học hành chăm chỉ suốt năm lớp mười, sự cố gắng của hắn thật sự có thể nói là trời đất chứng giám, thiếu chút thực lực hay thiếu chút vận may cũng đều không được.
Đáng tiếc, chỉ mỗi mình hắn nỗ lực thì chẳng có ý nghĩa gì.
"Tự làm đi." Chu Thừa Ngọc lạnh lùng đập quyển bài tập lên mặt hắn: "Cậu còn hai mươi tiếng để xoay chuyển tình thế, tối nay đừng ngủ nữa."
"…" Càng lớn càng vô tình.
Chu Thừa Quyết ném phịch cuốn sách bài tập xuống bàn, tuyên bố đầu hàng tại chỗ: "Chỉ là đống bài tập nghỉ đông thôi mà."
Sau khi vào được lớp 1, Chu Thừa Quyết coi như đã đạt được tâm nguyện lớn nhất của mình, ngay cả kỳ thi đại học sau này cũng chưa chắc hắn nỗ lực nhiều như thế. Dù sao với thành tích hiện tại, hắn dư sức thi vào được một trường đại học nào đó, hơn nữa hắn vốn chẳng thích học hành cho nên dự định cứ thả lỏng như vậy đến khi tốt nghiệp, không hề có tham vọng gì cao hơn.
Chu Thừa Ngọc mặc kệ hắn. Không làm bài thì cùng lắm là bị phạt đứng, chỉ là Chu Thừa Quyết từ nhỏ đã khỏe như trâu, đứng cũng không hại gì. Huống chi mặt hắn dày như tường thành, bị phạt đứng cũng không thấy ngại, thậm chí còn tranh thủ làm màu đứng tựa vào hành lang đút hai tay vào túi, dáng vẻ lãng tử khiến mấy nữ sinh lớp khác chỉ chờ tan học để chạy qua ngắm nhìn.
Phạt đứng thì có gì đáng xem cơ chứ! Chu Thừa Ngọc vừa nghĩ đến cảnh đó thì đã cảm thấy ngao ngán.
"Đúng rồi, cậu xem bài đăng trên vòng bạn bè của tôi chưa?" Chu Thừa Quyết hỏi: "Tôi tự đạp xe lên đó đấy, phong cảnh đẹp miễn bàn. Chỉ là hơi dễ thiếu oxy thôi, nếu cậu đi thì chắc chắn sẽ bị sốc độ cao mất."
Nhà của Chu Thừa Quyết ít họ hàng, sau khi cha mẹ ly hôn chỉ gửi tiền mà chẳng quản lý hắn. Vì vậy vào dịp Tết, Chu Thừa Quyết rảnh rỗi đến mức dọn đồ tự mình đi Tây Tạng chơi. Hắn còn đăng ảnh phong cảnh đẹp mê hồn dọc đường đi lên vòng bạn bè suốt nửa tháng, trở thành tâm điểm chú ý.
"Vớ vẩn." Chu Thừa Ngọc đáp.
Mấy bức ảnh mà Chu Thừa Quyết đăng, hắn đều gửi trước cho Chu Thừa Ngọc xem. Suốt nửa tháng, cậu bị ép làm "khán giả xem suất chiếu sớm" lại còn phải thảo luận chọn ra bức nào đẹp nhất.
Chu Thừa Quyết hỏi tiếp: "Thế tại sao cậu không like ảnh cho tôi?"
"…"
Chu Thừa Ngọc mặt không đổi sắc, nói: "Vậy tôi có cần phải bình luận dưới bài của cậu rằng "cậu giỏi quá, lần sau dẫn tôi đi với nhé" luôn không?"
"Chậc, thế vẫn chưa đủ. Muốn nói vậy thì phải đổi giọng điệu dễ thương một chút."
Chu Thừa Quyết cười ngoác miệng, lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền Thangka* rồi ném qua cho cậu: "Cho cậu cái này."
(*): Tranh cuộn Phật giáo Tây Tạng.
Chu Thừa Ngọc đón lấy dây chuyền bằng hai tay, đó là một bức tranh nhỏ cỡ lòng bàn tay được vẽ hình Văn Thù Bồ Tát bằng màu khoáng thiên nhiên, sắc màu rực rỡ, thần thái của Bồ Tát vừa trang nghiêm vừa sinh động.
"Thần hộ mệnh theo tuổi của cậu." Chu Thừa Quyết nói: "Đã được khai quang rồi đấy, cậu giữ cẩn thận. Nó có thể phù hộ cho cậu sức khỏe, bình an."
Chu Thừa Ngọc ngắm nghía mặt dây chuyền, xem qua cả hai mặt rồi quấn dây lại, hỏi hắn: "Mất bao nhiêu tiền thế?"
"Không đắt lắm." Chu Thừa Quyết đáp: "Mua ở quầy lưu niệm dưới chân cung điện Potala."
Chu Thừa Ngọc nói: "Thế sao cậu không mua cho bản thân một cái nữa?" Hai người có cùng ngày sinh, bình thường khi chọn mấy món quà lưu niệm tương tự, bọn họ đều sẽ mua một cặp giống hệt nhau.
Chu Thừa Quyết buột miệng: "Đắt quá, tiền còn lại của tôi chỉ đủ mua một cái thôi."
"…" Cũng có đầu óc đấy, nhưng không đáng kể.
Chu Thừa Ngọc bất lực: "Chắc cậu bị chặt chém ở khu du lịch rồi."
"Ài… Không sao, trên đường về cha của tôi đã chuyển thêm tiền tiêu vặt rồi. Giờ mua thêm hai cái còn được."
Hắn nói với vẻ mặt chân thành và thành kính, trông có vẻ dễ bị lừa: "Đồ thủ công thì đắt một chút cũng đúng, tinh xảo thế cơ mà. Hơn nữa, đây còn được khai quang rồi, tôi đã ghé qua mấy cửa hàng cũ mới chọn ra được đấy, chắc chắn sẽ phù hộ cho cậu."