Bạch Tứ Ngọc không biết chị cả đang nghĩ gì.
Nhưng hiện tại người thường thật sự không thể chạm tới gót chân của Tần Trĩ.
Lúc này, cả người Tần Trĩ cuộn tròn trong chăn, từ đầu đến chân đều không muốn ra khỏi chăn, ngoài khóc ra thì chỉ có khóc, ngay cả mẹ hắn là Khương Đan và ba hắn là Tần Hoa Viễn muốn gặp hắn một chút cũng rất khó.
Khiến Khương Đan đau lòng trái tim muốn vỡ vụn.
Bà ta không hiểu, rõ ràng đã có trận pháp, tại sao người rụng tóc không phải là Tần Tứ Ngọc, lẽ ra bất cứ tai nạn và chuyện xui xẻo nào cũng phải do tên tiểu súc sinh Tần Tứ Ngọc gánh chịu mới đúng!
Trước đây, khi Tiểu Trĩ của bà ta trượt băng vô tình ngã đập đầu, kết quả lại là Tần Tứ Ngọc bị chấn động não, nôn mửa không ngừng, người bị tụ máu sau đầu cũng là Tần Tứ Ngọc, Tiểu Trĩ của bà ta ngoài việc khóc vì đau ra thì chỗ nào cũng không sao, lần này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Khương Đan nổi điên nghiến răng nghiến lợi, cầm điện thoại lên gọi cho Tần Thiếu Ngôn, muốn hỏi gã xem rốt cuộc có tìm được tên tiểu súc sinh đó hay không.
Bà ta nhất định phải dạy dỗ cho tên vong ân bội nghĩa đó một bài học, ăn của nhà họ Tần, uống của nhà họ Tần, chiếm hết tiện nghi vậy mà lại không chịu gánh chịu vận mệnh thay con trai bà ta!
Khi Tần Thiếu Ngôn nhận được điện thoại, cơn giận và bão tố trong lòng gã cũng đang cuồn cuộn, không có chỗ nào để phát tiết.
Gã không ngờ rằng, sau khi đến trường của Tần Tứ Ngọc, gã lại được biết hôm nay cậu hoàn toàn không đi học!!!
Sao có thể như vậy được.
Chẳng phải Tần Tứ Ngọc rất thích đi học sao, trước đây khi Tần Tứ Ngọc trộm nến sinh nhật của Tiểu Trĩ bị gã đá vào ICU, vẫn còn vừa khóc vừa nói có phải sẽ không được đi học nữa hay không.
Còn nữa, trước đây có lần đi công viên giải trí, tên tiểu súc sinh đó khi chơi xe điện đυ.ng đã đắc ý quên hình, vậy mà dám đυ.ng vào Tiểu Trĩ, khiến Tiểu Trĩ sợ đến mức nấc cụt mãi không thôi, bọn họ vì muốn cho nó nhớ lâu một chút, đã xích Tần Tứ Ngọc như xích chó ở dưới tầng hầm ba ngày không cho ăn uống để trừng phạt, tên tiểu súc sinh đó còn vừa khóc vừa dập đầu xin ba mẹ nói rằng ở trường có bài kiểm tra, nó không muốn lưu ban.
Bây giờ xem ra, hoặc là thích đi học là giả vờ, hoặc là lần này lớn gan, vậy mà lại muốn dùng việc bỏ nhà ra đi để uy hϊếp bọn họ sao?!
Thật sự khiến người ta ghê tởm.
"Mẹ, con vẫn chưa tìm thấy Tần Tứ Ngọc, nhưng mẹ đừng lo, sau khi tìm thấy con sẽ lập tức đưa nó về nhà."
Tần Thiếu Ngôn đè nén cơn giận, sau đó mở khóa điện thoại.
"Tiểu Trĩ bây giờ thế nào rồi?"
"Vẫn chưa chịu ra khỏi chăn, tóc giả mua cũng không chịu đội." Khương Đan lau nước mắt, "Ba con đã gọi điện cho con chưa?!"
Tần Thiếu Ngôn vừa định nói chưa, thì lại có một cuộc điện thoại gọi đến, vừa hay là của ba gã.
Tần Thiếu Ngôn vội vàng chuyển sang: "Ba."
"Vẫn chưa tìm thấy Tần Tứ Ngọc sao?"
"Tạm thời chưa, nhưng..."
"Được rồi! Đừng đoán nó có thể ở đâu nữa, đi điều tra camera giám sát gần đó, nếu camera giám sát gần đó không có, thì đi điều tra camera giám sát của toàn bộ thủ đô, dốc toàn lực tìm kiếm!"
Tần Hoa Viễn quả quyết lên tiếng, lửa giận khó khống chế.
Ông ta không ngờ rằng, dự án lớn mà ông ta đã bận rộn mấy tháng trời – dự án giúp ông ta trong bước tiếp theo có thể dẫn dắt Tần thị sánh ngang với nhà họ Mục, gia tộc mà giới thượng lưu thủ đô đều kiêng dè – vậy mà lại bất ngờ xảy ra vấn đề, một thủ tục bị chính phủ chặn lại!!!
Phải nhanh chóng đưa tên tiểu súc sinh đó về, hơn nữa lần này nhất định phải rút máu của nó đổ đầy trận pháp mới được.
Lần này chỉ có thể thành công, không được thất bại.
May mà còn một tháng nữa tên tiểu súc sinh đó sẽ tròn mười tám tuổi, đến lúc đó việc đổi mệnh cũng hoàn toàn hoàn thành, bây giờ rút thêm chút máu, cũng có thể dùng biện pháp y học để duy trì mạng sống cho nó đến một tháng sau.
"Con biết rồi, ba!"
Tần Thiếu Ngôn vội đáp, trên mặt cũng mơ hồ lộ ra một tia khoái trá.
Ban đầu gã không định dùng quan hệ và quyền lực của nhà họ Tần để điều động camera giám sát toàn thành phố, dù sao việc này cần rất nhiều phía tư nhân và chính phủ phối hợp, nhưng bây giờ nếu ba gã đã lên tiếng, thì không còn gì phải do dự nữa.
Hơn nữa –
Nghe ý của ba gã, e rằng bên phía tập đoàn đã xảy ra vấn đề gì đó, như vậy thì càng không có gì phải lo lắng nữa, tên vong ân bội nghĩa này, e rằng không còn mấy ngày sống yên ổn nữa.
......
"Aaa sao ngày mai lại thi nữa rồi! Chúng ta mới lớp mười một mà đã thi nhiều như vậy, trường học bị bệnh hả."
"Tớ có poster của Tần Trĩ này, các cậu có muốn bái lạy không, cá koi may mắn số một toàn mạng đấy, nghe nói rất hiệu nghiệm!"
"Muốn bái muốn bái, mau đưa cho tớ hút chút may mắn."
Dưới ánh đèn đường le lói, một nhóm nam nữ sinh mặc đồng phục trung học vừa đi vừa cười đùa ồn ào.
Khi đi đến một ngã ba đường, nam sinh cao lớn đi cuối hàng đột nhiên dừng lại.
"Ê, Ninh Kiệt, cậu ngẩn người ra đấy làm gì, sao không đi nữa?!"