Phía trước có người quay đầu lại.
Ninh Kiệt bước chân nặng nề, như ma xui quỷ khiến nhớ đến câu nói mà cậu thiếu niên có ngoại hình đặc biệt xinh đẹp gặp ở quầy hàng của mẹ cậu ta lúc giữa trưa đã buột miệng nói ra khi rời đi.
[Tối nay về nhà đổi đường khác đi, có thể tránh họa lớn.]
"Chúng ta..." Ninh Kiệt mím môi khô khốc, "Hôm nay chúng ta đổi đường khác đi."
"Đổi đường khác làm gì, đường này về nhà gần mà, cậu không đi đường gần, lại cứ muốn đi đường vòng?!" Nam sinh quay đầu lại cười lớn, "Cậu bị ngốc rồi hả?!"
Tưởng Kiều Kiều đang khoe poster cũng quay đầu lại, hơi mất vui: "Hôm qua chẳng phải đã nói tối nay đến quán thịt nướng lão Trần ở đầu ngõ tụ tập sao?!"
"Hôm qua không biết là sẽ thi đột xuất mà." Ninh Kiệt kiếm đại một cái cớ, "Các cậu cũng đừng đi nữa, về nhà ôn bài sớm đi!"
"Hừ, cậu sợ tốn tiền thì cứ nói thẳng." Tưởng Kiều Kiều quay đầu lại, "Tớ có nam thần của tớ phù hộ, câu nào cũng làm được, câu nào đoán cũng đúng!"
Nhóm người bơ Ninh Kiệt, quay đầu đi vào con hẻm nhỏ bên phải ngã ba đường, Ninh Kiệt nhìn bóng dáng lẻ loi trên mặt đất, cảm thấy bản thân có phải bị ma nhập rồi không, vậy mà lại tin lời của một cậu thiếu niên xa lạ.
Cậu ta siết chặt lòng bàn tay, đang nghĩ có nên vì muốn hòa nhập mà đuổi theo hay không, kết quả còn chưa kịp bước chân, một tiếng nổ kinh hoàng chấn động màng nhĩ đột nhiên vang lên ở phía trước không xa!
"Aaaa ——"
Tiếp theo đó là tiếng la hét thảm thiết kinh hoàng đến tột cùng.
Ninh Kiệt vội vàng bước lên hai bước, mắt trừng lớn, nhìn quán thịt nướng lão Trần đằng trước bị lửa bao trùm.
Một luồng khí lạnh đột nhiên xộc lên sống lưng Ninh Kiệt, lan lên da đầu, khiến cậu ta trong thời tiết oi bức này lại rùng mình một cái!
"Bây giờ xen vào một bản tin buổi tối, vừa rồi tại một quán thịt nướng ở phía đông giao lộ đường Hoài Dương và đường Nhân Dân Nam đã xảy ra một vụ nổ, nguyên nhân vụ nổ được nghi ngờ là do rò rỉ khí gas, tám người chết tại chỗ, số người bị thương hơn ba mươi người, đã được đưa đến bệnh viện số ba, phóng viên đài chúng tôi đang theo dõi đưa tin..."
"Xoảng!"
Trong một căn nhà nhỏ cấp bốn, một chiếc đĩa sứ đựng đầy dâu tây đột nhiên rơi xuống, vỡ tan tành trên mặt đất.
Người phụ nữ béo đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào TV đột nhiên hét lên một tiếng, cũng không quan tâm dưới chân có phải đã vô tình giẫm nát những quả dâu tây mà ngày thường chị ta không nỡ ăn hay không, như phát điên chạy ra khỏi nhà.
Trong đầu chị ta toàn là hình ảnh cậu thiếu niên xinh đẹp lúc giữa trưa ở quầy hàng của mình thản nhiên buông một câu nhắc nhở nhưng lại bị chị ta mắng chửi, không khỏi hối hận khóc lớn.
Chị ta còn nhớ hôm qua con trai đã cố ý xin năm mươi tệ, nói là tối nay muốn cùng bạn học tụ tập ở quán thịt nướng lão Trần trên đường về nhà...
Nếu chị ta nghe lời cậu bé kia, bảo con trai đổi đường khác, có phải sẽ –
"Mẹ?!"
Người phụ nữ tưởng mình bị ảo giác.
Chị ta vẫn đang chạy về phía trước, một bàn tay đột nhiên nắm lấy chị ta.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ định đi đâu?!"
Người phụ nữ lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy con trai trước mặt bình an vô sự, lập tức ôm chặt con trai, mừng rỡ khóc lớn: "Con không sao chứ Tiểu Kiệt, con không sao chứ?! Mẹ xem tin tức nói quán thịt nướng lão Trần bị rò rỉ khí gas nổ rồi, con không đến đó sao?!"
Ninh Kiệt phát hiện mẹ mình dưới chân còn chưa đi giày.
"Mẹ, sao mẹ không đi giày mà đã ra ngoài, con không đến đó, con nhớ đến cậu nam sinh lúc giữa trưa bảo con đổi đường khác, con liền nghĩ đổi đường khác cũng không mất miếng thịt nào, nên đã không đi tụ tập..."
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi!" Người phụ nữ nước mắt lưng tròng mỉm cười, còn tự tát mạnh vào miệng mình một cái, "Mẹ không nên mắng tiểu thần tiên, mẹ không nên mắng cậu ấy! Cậu ấy đã cứu mạng con, đều là mẹ có mắt như mù, may mà con đã nghe lời cậu ấy!"
Trong lòng Ninh Kiệt cũng vừa ấm áp vừa hoảng sợ, "Ừm, các bạn học của con không nghe lời con, đều bị thương rồi."
May mà lúc bọn họ cãi nhau đã trì hoãn một lúc, lúc xảy ra vụ nổ các bạn học của cậu ta vừa đến cửa quán thịt nướng, có bị ảnh hưởng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không...
Cậu ta thật sự không dám nghĩ trên danh sách người chết có phải sẽ thêm mấy người nữa hay không.
Hai mẹ con vừa hoảng loạn vừa may mắn đi về, lại đột nhiên bị một giọng nói phía sau gọi lại.
"Xin chào, tôi có thể hỏi một chút, vị tiểu thần tiên mà mấy người nói là ai vậy?"
*
"Lại thêm một công đức nữa rồi."
Bạch Tứ Ngọc ngồi thiền trong công viên cả đêm, lúc trời tờ mờ sáng cảm nhận được trong cơ thể dâng lên vài điểm công đức, việc này khác với việc giải quyết tên buôn người hôm qua, lần này là trực tiếp cứu mạng người, cho nên thiên đạo phản hồi rất nhanh và hào phóng.
Những công đức này có thể có chút bồi bổ cho cơ thể và mệnh cách tả tơi của cậu.
Chữa trị phần ngọn không chữa trị phần gốc, nhưng có còn hơn không.
"Vì cậu bé đó đã được cứu, chứng tỏ đã nghe lời mình, mình đi mua bộ quần áo chắc sẽ được giảm giá nhỉ?"