"Cái này cũng được này, cậu xem thích cái nào? Dù sao cái nào cũng đỉnh hết!"
"Mẹ, ăn cơm thôi."
Con trai của chị cả vừa xách một hộp chân gà cay và một túi bánh bao lớn quay lại, nghe thấy mẹ mình nói vậy, còn tưởng mẹ mình lại đang dụ khách hàng, tai hơi nóng lên.
Nào ngờ lần này lương tâm của chị cả thật sự trong sáng như gương, những lời khen đều xuất phát từ đáy lòng, thiếu niên này thật sự là người đẹp trai nhất mà chị từng thấy trong suốt bao nhiêu năm bán quần áo.
"Mẹ chưa đói, con ăn trước đi." Chị cả không quay đầu lại, tiếp tục chào hàng, con trai chị ngồi phịch xuống ghế đẩu nhỏ, không nhịn được liếc nhìn tay mẹ mình.
Ngay lập tức áy náy không dám nhìn thẳng.
Chiếc áo sơ mi hoa màu hồng kia đúng là màu hồng Barbie, ai mặc cũng thảm họa, lại còn là kiểu dáng nam, căn bản sẽ không có ai mua, mẹ cậu ta không phải nói bán lâu không được định đem đi quyên góp rồi sao, sao lại lấy ra nữa chứ!
Lại nhìn bóng lưng của người bị chào hàng, cảm giác chắc cũng trạc tuổi mình, rõ ràng là trẻ vị thành niên mà, sao mẹ mình lại có thể lừa học sinh chứ.
Con trai chị cả vừa ăn bánh bao, vừa ăn vừa thấy chột dạ, cuối cùng không nhịn được, đột nhiên đứng dậy đi qua gương: "Thật ra con thấy cái áo này..."
"!"
Con trai chị cả chưa nói hết câu, nhìn bóng người trong gương lập tức phát ngốc.
Đôi mắt đen láy long lanh của thiếu niên trước mặt như bầu trời đêm đầy sao, rõ ràng là to hơn mắt người bình thường, hình dáng giống mắt cáo nhưng lại tròn hơn, khiến vẻ yêu mị lại thêm vài phần ngoan ngoãn. Lúc này vì kinh ngạc mà hơi mở to, trông vô cùng ngây thơ thuần khiết. Một nốt ruồi nhỏ màu nhạt nằm bên phải sống mũi cao thẳng, ánh nắng vàng trắng chiếu xiên xuống, bóng mi dày vừa vặn rơi trên nốt ruồi.
Đẹp đến mức khiến cậu ta ngây người.
Người này có trang điểm không vậy?!!!
Nhưng mà trang điểm có thể đẹp đến mức này sao...
"Đi ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi học chứ?!" Chị cả xua tay vài cái, tưởng con trai mình lại muốn làm phiền mình bán hàng, nào ngờ con trai chỉ đứng ngây người vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Chị cả quay lại tiếp tục mỉm cười chào hàng: "Cậu muốn lấy cái nào, chị gói cho! Tặng thêm cho cậu một đôi tất nữa nhé?"
Bạch Tứ Ngọc cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu nhìn mình trong gương, vẻ kinh ngạc trong mắt dần biến mất, thay vào đó là vẻ khó hiểu.
Đây là cơ thể của mình, nhưng lại không hoàn toàn phải.
Cậu đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cơ thể này rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, trên má còn có chút thịt con nít, giống như cậu của sáu bảy năm về trước.
Chẳng lẽ Tần Tứ Ngọc là cậu ở một thế giới song song?!
"Chị gái, hôm nay tôi không mang đủ tiền, mai tôi quay lại mua nhé." Bạch Tứ Ngọc nóng lòng muốn bói toán suy diễn, chuẩn bị rời đi.
Nhưng bị chị cả nắm tay lại, không cho đi.
"Ấy, đừng vậy chứ, chị giảm giá cho cậu, chiết khấu cho cậu!"
Bạch Tứ Ngọc đang định nói gì đó, thì cậu nam sinh vừa chạy đi sau đó ngồi quay lưng về phía Bạch Tứ Ngọc trên ghế đẩu nhỏ đột nhiên đứng dậy, mặt đỏ bừng đi tới kéo tay áo mẹ mình: "Mẹ, người ta đã nói mai quay lại rồi mà."
Lúc này Bạch Tứ Ngọc mới nhìn thẳng vào cậu nam sinh mặc đồng phục trước mặt, ánh mắt thoáng dừng lại.
Nhân lúc cậu nam sinh giữ mẹ mình lại, Bạch Tứ Ngọc bước nhanh rời đi, nhưng trước khi đi, cậu lặng lẽ bỏ lại một câu: "Tối nay về nhà đổi đường khác đi, có thể tránh họa lớn."
Chị cả đang bực mình, nghe thấy câu này càng tức hơn, nếu không phải còn bị con trai mình giữ lại thì đã xông ra khỏi quầy hàng.
"Mày nói linh tinh cái gì đấy, mày nguyền rủa con trai tao hả?! Không mua đồ thì thôi đi, còn nói điên nói khùng!"
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, người ta cũng đâu có nói gì không tốt đâu." Mặt con trai chị cả càng đỏ hơn, sốt ruột nói.
Đồng thời cậu ta cũng chú ý thấy trong tay người thiếu niên cao gầy như cây bạch dương kia hình như đang xách một túi giấy vàng, chu sa gì đó.
"Mẹ, mẹ xem đồ trong tay cậu ấy hình như đều là đồ dùng để xem bói, cậu ấy có phải là thầy bói không? Có thể cậu ấy thật sự đang cứu con đấy?"
"Cứu cái con khỉ, mấy tên thầy bói lừa đảo này tao gặp nhiều lắm rồi, riêng con phố này cũng gặp không dưới mười tên, thằng nhóc này lông còn chưa mọc đủ đã ra ngoài lừa người ta, trăm phần trăm là thứ không ra gì!"
Chị cả càng nghĩ càng tức.
Tuy rằng cậu nam sinh này trông rất đẹp trai, nhưng nói thật, ấn tượng đầu tiên của chị về người này không tốt lắm, dù sao sau khi nhìn thấy người này, trong lòng chị cứ thấy không thoải mái, hơi khó chịu, không giống như một số người, vừa nhìn đã thấy thích.
Ví dụ như người đại diện mới của nước khoáng Hỉ Ha Ha, hình như tên là gì nhỉ, Tần, Tần Trĩ?
Vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu, nhìn là thấy mát mắt, trên con phố này hầu như không ai là không thích Tần Trĩ!
Tên nghèo kiết xác vừa rồi chắc cả đời cũng không với tới gót chân người ta được!