Em Và Hoa Hồng Trắng

Chương 10

Sau khi Giang Duyên Chước ra ngoài, hắn hút thuốc trên sân thượng của trường học. Hôm nay không có ánh nắng, gió lại thổi rất lạnh. Hắn luôn mặc rất ít đồ, như thể không hề cảm thấy lạnh vậy.

Vừa rồi hắn nhìn thấy ở trên trang bìa cuốn sách của Lãnh Tinh Nghi có viết một cái tên…

Lãnh Tinh Nghi.

Trong lòng có chút khó chịu, kỳ thực hắn đã biết Lãnh Tinh Nghi là ai. Lãnh gia có một tin đồn về một đứa con hoang, cả Bắc Kinh này số người biết cũng không ít.

Điều mà Giang Duyên Chước không ngờ tới là Lãnh Mộ Thần lại thực sự đem đứa con hoang bị đồn thổi mang tiếng xấu ở trong giới về Lãnh gia.

Ba của Giang Duyên Chước, Giang Trọng Hạc, cũng không ít lần cười nhạo Lãnh Mộ Thần ở bên ngoài có một đứa con riêng mà không muốn nhận, cùng một người phụ nữ hoang đàng động tí là đòi tiền.

Giang Duyên Chước cũng thờ ơ với chuyện này, chuyện của người khác không liên quan gì đến hắn.

Chỉ là Giang Duyên Chước ngàn vạn lần không nghĩ tới Lãnh Tinh Nghi thực sự sẽ chuyển đến lớp 0, hơn nữa...còn quay lại với thân phận như vậy.

Tính toán thời gian, ngày hôm đó gặp Lãnh Tinh Nghi trong bữa tiệc thì có lẽ cô ấy vừa mới tới Bắc Kinh. Đáng ra phải là kiểu không quen thuộc với mọi thứ, nhưng cô ấy lại như thể không hề sợ bất cứ điều gì - khách quan mà nói, cô ấy thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì cả.

Cô ấy quả thực rất xinh đẹp, nhưng toàn bộ khí chất của Lãnh Tinh Nghi, cùng với khuôn mặt liệt kia, không thể nói là lãnh đạm thuần túy, mà là có chút...rất chán đời.

Khi nói chuyện với cô ấy, thậm chí còn có một loại mặc kệ sự đời. Bạn tức giận cũng được, không tức giận cũng được, đều không liên quan gì đến cô ấy.

Giang Duyên Chước chưa bao giờ gặp một người như vậy. Nhưng không thể không thừa nhận, thực sự cũng có chút thú vị.

Thực ra tiết trước hắn không hề ngủ, mà tiếng bút của người bên cạnh sàn sạt viết trên giấy từ đầu đến cuối không hề dừng lại.

Có vẻ như... khá nghiêm túc?

Giang Duyên Chước cau mày hút xong điếu thuốc, hắn từ sân thượng nhảy xuống, leo lên chiếc mô tô hạng nặng của mình và chạy thẳng đến câu lạc bộ FI.

……

Sau khi hết giờ tự học buổi tối, Cố Yên đeo cặp sách lên: "Lãnh Hề Nhuế, cùng đi ra cổng trường đi."

Lãnh Tinh Nghi liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh Cố Yên, không có Dư Phi, liền gật đầu: "Được."

Tòa nhà giảng dạy của cao trung năm hai gần nhà ăn nhất và xa cổng trường nhất. Cố Yên hút trà sữa, Lãnh Tinh Nghi nhấm nháp sô cô la đen.

Đột nhiên Cố Yên ngừng uống trà sữa, dùng cùi chỏ thúc nhẹ Lãnh Tinh Nghi: "Lãnh Lãnh, cậu có để ý thấy có người đang nhìn cậu không?"

Lãnh Tinh Nghi muốn hỏi biệt danh "Lãnh Lãnh" là loại biệt danh kì quái nào, nhưng cô đã bỏ qua chủ đề: "Có sao?"

"Thật ra sáng nay khi cậu mới tới đây, diễn đàn của trường chúng ta đã bùng nổ vào buổi chiều, chắc là cậu vẫn chưa biết." Cố Yên hừ lạnh nói: "Có người còn viết bài xin cách thức liên lạc của cậu nữa đó."

"Cậu nhìn nữ sinh đi phía trước chúng ta đi, cái người tóc màu đỏ rượu cứ quay đầu lại nhìn ấy, cậu ấy tên là Bùi Giai." Cố Yên xuỳ một tiếng, "Hôm nay cậu ấy biết được Giang Duyên Chước có bạn cùng bàn thì gần như nổ tung trong lớp học."

" Giang Duyên Chước có chuyện gì sao? Quan hệ giữa mình và cậu ấy cũng không tốt lắm." Lãnh Tinh Nghi ăn hết thanh sô cô la đen rồi ném vỏ vào thùng rác ven đường. "Cậu ấy là bạn gái của Giang Duyên Chước sao?"

"Phi phi phi." Cố Yên trợn tròn mắt, "Làm sao có thể, Giang Duyên Chước không thèm để ý tới cái loại tâm cơ như cậu ta? Tóm lại, năm ngoái có hàng nghìn nữ sinh muốn nhào vào lòng Giang Duyên Chước, nhưng không có một ai lọt vào mắt cậu ấy."

"Ờm, Giang Duyên Chước không yêu đương sao?" Lãnh Tinh Nghi không nghĩ tới điều này. Cô đặt mình vào vị trí của hắn và nghĩ, nếu cô có khuôn mặt như Giang Duyên Chước, cô nhất định sẽ không từ chối ai cả, dù sao thì hắn cũng không chịu thiệt.

"Cũng lạ thật, Tiêu Bạc Diệc còn ở sau lưng nói nhỏ rằng Giang Duyên Chước không được." Cố Yên nghĩ đến điểm này, suýt nuốt không được một ngụm trà sữa, cười nói: "Lời này tuyệt đối không thể nói cho Giang Duyên Chước, nếu không cái mạng nhỏ của Tiêu Bạc Diệc cũng khó giữ, quốc gia sau này sẽ mất đi một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp có gương mặt minh tinh."

“Cục diện gì cơ?” Lãnh Tinh Nghi thầm nghĩ giới nhà giàu hỗn loạn như vậy, khi đặt tên cho con đều không thể bỏ qua những từ liên quan đến kinh doanh sao.

"À, là Tiêu Bạc Diệc. Hôm nay cậu ấy không đến, chắc là đến câu lạc bộ chơi game, mùa giải mới tới rồi."

Cố Yên nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Ngày mai cậu ấy sẽ đến, lúc đó sẽ gặp được thôi.” Lãnh Tinh Nghi suy nghĩ một chút: “…Có phải là cái người tóc bạc không?”

"Ừ đúng rồi!" Cố Yên cười nói, "Cậu nhớ ra rồi à, sáng nay cũng đi cùng Dư Phi và Giang Duyên Chước. Suýt chút nữa mình đã quên mất cậu đã gặp cậu ấy rồi."

Lãnh Tinh Nghi đương nhiên là bị mù mặt, nhưng Tiêu Bạc Diệc có mái tóc bạc thật sự rất bắt mắt, cho nên cô đã miễn cưỡng nhớ được. Ngoại hình của cậu ấy cũng ổn, nhưng kiểu tóc lại quá lố. Cô nhớ tới lúc đó trong ba người đứng bên kia hàng rào, hình như chỉ chỉ mỗi Giang Duyên Chước là có mái tóc đen với chiếc khuyên tai vàng hồng sáng bóng.

Cô đột nhiên có chút thất thần.

"Chuyện sáng nay, chắc là chưa có ai giải thích cho cậu nhỉ. Nói một cách đơn giản thì Hướng Lẫm ở tầng dưới thích một nữ sinh tên là Trần Tử Y của khoa Quốc tế. Nữ sinh này bình thường khá là xã hội, nhưng trùng hợp là cậu ấy cũng thích Giang Duyên Chước."

"Hướng Lẫm là một kẻ yếu đuối, cậu ta không dám đối đầu với Giang Duyên Chước, chỉ thích dắt theo mấy tên vô dụng sau lưng."

" Giang Duyên Chước ban đầu không muốn quan tâm, nhưng sau đó một tên có quan hệ tốt với Hướng Lẫm đã tỏ tình với mình. Dư Phi rất tức giận nên hôm nay gọi Tiêu Bạc Diệc và Giang Duyên Chước cùng đi giải quyết, tên ngu xuẩn Hướng Lẫm với mấy tên loi choi cuối cùng cũng nhớ đời rồi.”

Cố Yên nhấp một ngụm khí trắng có mùi trà sữa, nhiệt độ ban đêm xuống dưới không độ, không khí trắng đυ.c mờ mịt rất lâu mới tiêu tán: “Đôi khi có nói lý cũng vô dụng, chỉ có thể dùng vũ lực buộc đối phương phải quy phục, đây là đạo lý đúng nhất mà mình đã học được cho đến nay.”

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Khá lắm. Rất ngầu."

"Cậu mới ngầu đó." Cố Yên cắn ống hút, "Cậu là người duy nhất ở Bắc Kinh dám đối đầu với Giang Duyên Chước. Trà sữa muội thật sự rất nể phục cậu, cậu thật lợi hại, không hổ danh là đại ca của cao trung số sáu, Lãnh Hề Nhuế"

Lãnh Tinh Nghi không có ý kiến.

"À phải rồi, Giang Duyên Chước rất hoang dã và kiêu ngạo. Mọi người đều sợ cậu ấy là thật, nhưng cậu ấy chắc chắn không phải là người không nói lý lẽ." Cố Yên mỉm cười, "Cậu ấy thực ra cũng khá tốt, chỉ là đôi khi không kiềm chế được tính khí mà thôi.”

Hai người vô thức đã đi đến cổng trường.

“Ừ.” Lãnh Tinh Nghi nhướng mi, nhìn thấy chiếc Bentley của Lâm quản gia đậu ở ngã tư, cô đeo tai nghe không dây lên: “Mình đi đây.”

“Tạm biệt.” Cố Yên huýt sáo, “Ngày mai gặp lại.”

“Nhị tiểu thư, đó là bạn cùng lớp của cô à?” Sau khi Lãnh Tinh Nghi lên xe ngồi xuống, Lâm quản gia khởi động xe, quan tâm hỏi: “Ngày đầu tiên đến trường thế nào?”

“Là bạn thôi.” Lãnh Tinh Nghi nhàn nhạt trả lời: “Bọn họ đều khá tốt.”

"Vậy thì tốt." Lâm quản gia vô cùng hứng thú nói: "Chất lượng giảng dạy của lớp số 0 này không thể chê được, các giáo viên ở đó đều là những giáo viên nổi tiếng, cũng thường xuyên ra bên ngoài giảng dạy."

“Vâng.” Lãnh Tinh Nghi mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chú Lâm, cháu ngủ một lát.”

"Được, đến nơi tôi sẽ gọi cô chủ." Lâm quản gia thấy nhị tiểu thư rất mệt, liền phối hợp giữ yên lặng, dọc đường cũng không nói gì nữa. Lãnh Tinh Nghi ngủ yên bình hai mươi phút trên đường, nhưng đến đêm cô lại không thể ngủ lại được.

Cô đau đầu ngồi dậy, nghĩ rằng nếu Lâm quản gia tối nay không ở nhà, cho dù cô có biến mất cũng sẽ không có ai lo lắng, nên cô quyết định ra ngoài đi dạo.

Quần áo đều là của Lãnh Hề Nhuế, trang phục phụ kiện của tiểu thư hào môn đều rất nhiều, thậm chí có một số còn chưa hề tháo mác. Lãnh Tinh Nghi ngẫu nhiên chọn một chiếc áo khoác màu trắng mặc lên người.

Lần này cô đi theo đường lớn, tránh những con hẻm, đi trên cầu vượt lộng gió, đeo tai nghe và nghe nhạc trong vô thức.