Em Và Hoa Hồng Trắng

Chương 11

Giang Duyên Chước lái một chiếc mô tô hạng nặng, có Tiêu Bạc Diệc ngồi phía sau, chiếc xe tăng tốc trên đường, tạo ra một luồng gió mạnh. Hai bọn họ vừa ra khỏi câu lạc bộ FI, nơi họ đi qua đều để lại đầy khói bụi. Hôm nay có gió lớn, sương mù không dày đặc.

Phú nhị đại chơi mô tô như bán mạng, Giang Duyên Chước không bao giờ đội mũ bảo hiểm khi lái xe, kỹ năng của hắn rất đỉnh nên trước nay chưa từng bị thương.

Lãnh Tinh Nghi bước ra ngoài một cách mơ hồ nên đã quên đeo khăn quàng cổ, thời tiết quá lạnh khiến cô không thể chịu đựng được nên đã đi xuống cầu vượt và quay trở lại đường lớn, chuẩn bị quay trở về.

Bên tai vang lên tiếng xe máy, tiếng động cơ tua bin nặng nề đến mức nghe không khác gì siêu xe. Lãnh Tinh Nghi đeo tai nghe nghe nhạc nên cũng không có để ý nhiều.

Trong nháy mắt, có thứ gì đó sượt qua tai cô, tiếng nhạc đột ngột dừng lại và bên tai cô thậm chí còn có chút đau đớn.

Tầm mắt có thể thấy, chiếc xe mô tô đã chạy qua mấy chục mét, mà người ngồi trên xe đang giơ tay lên trời, hướng về phía cô thông báo chiến lợi phẩm.

Cô lập tức phản ứng lại, trong giây tiếp theo chiếc xe lại lao đi hàng chục mét. Lãnh Tinh Nghi đã đánh nhau từ khi còn nhỏ, đánh không lại liền chạy. Cô không có năng khiếu thể thao mà hoàn toàn là do rèn luyện mà thành.

"A Duyên, cậu đang làm gì vậy, tự nhiên giật tai nghe của người ta?" Tiêu Bạc Diệc cười lớn ở phía sau, "Không giống việc bình thường cậu làm chút nào."

“Tiêu khiển một chút.” Giang Duyên Chước khóe miệng cong lên, “Cậu nhìn đi, không phải người đang đuổi theo rồi sao.”

Tiêu Bạc Diệc quay đầu: "Vãi! thật sự đuổi theo luôn à, tốc độ cũng khá nhanh đấy. A Duyên, sao cậu không lái xe chậm lại? Nhìn người ta sắp thở không ra hơi rồi."

“Không vội.” Giang Duyên Chước không có chút nào khẩn trương nào, “Cậu ấy có thể đuổi kịp.”

Lãnh Tinh Nghi chạy đến nỗi miệng đã khô khốc, cái lạnh khô hanh của mùa đông khiến cô muốn nôn mửa. Cô nhận ra chiếc xe mô tô hạng nặng của Giang Duyên Chước, còn có một người tóc bạc ngồi phía sau, chính là Tiêu Bạc Diệc.

Đèn đỏ.

Tiếng gầm rú của chiếc mô tô hạng nặng cuối cùng cũng từ từ tắt dần, Giang Duyên Chước, một công dân tốt tuân thủ pháp luật, lặng lẽ dừng lại chờ đèn xanh. Tiếng bước chân ở phía sau cùng tiếng thở dốc càng ngày càng gần.

Đèn xanh.

Giang Duyên Chước cười khẩy, cổ tay đang định dùng lực vặn tay lái.

"Giang Duyên Chước!" Thiếu nữ chạy tới cách bọn họ năm mươi mét thì dừng lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, thanh âm mang theo chút dồn dập của hơi thở.

Giang Duyên Chước đột nhiên không thể di chuyển tay của mình.

Làn da trắng lạnh của Lãnh Tinh Nghi hơi phiếm hồng, khiến gương mặt lạnh như băng của cô mang theo chút ánh sáng hồng như pháo hoa bùng lên giữa trời đông. Giọng nói rất nhẹ nhàng dễ nghe, lại có chút oán trách.

Tiêu Bạc Diệc cũng liếc nhìn về phía sau, tinh nghịch huýt sáo: "A Duyên, đèn xanh rồi."

"Tôi không có mù." Giang Duyên Chước khó hiểu bực bội nhắm mắt lại, đem xe tấp vào phía trong lề.

Lãnh Tinh Nghi thở ra một hơi, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, xoè tay ra: “Tai nghe.”

Tai nghe nằm trong lòng bàn tay của Giang Duyên Chước, Lãnh Tinh Nghi sắc mặt khá khó chịu, hai người này khiến cô rất không vui. Giang Duyên Chước là người có thù tất báo, tình cờ cô cũng vậy. Bình thường đối với người khác rất lãnh đạm, nhưng nếu có ai dám đυ.ng đến mình, cô ấy chắc chắn sẽ trả lại đủ.

Tiêu Bạc Diệc cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tựa như hầm băng của Lãnh Tinh Nghi, bình thường những thiếu gia kiểu như bọn họ hiếm khi có hứng thú trêu chọc một cô gái, cũng không có người nào dám đòi đồ trước mặt bọn họ như vậy.

"Vãi" Tiêu Bạc Diệc nói trước Giang Duyên Chước, "Này, cô bé là ai thế?"

“Tôi là tổ tông của cậu.” Lãnh Tinh Nghi khinh thường liếc nhìn cậu ta một cái, cô lúc này rất không vui, thanh âm vừa lạnh lùng vừa lãnh đạm: “Thế nên cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa? Chưa từng thấy tôi như vậy bao giờ à? Vậy hôm nay cậu nhìn thấy rồi đó."

Tiêu Bạc Diệc cười khẩy: "Cậu mẹ nó chán sống rồi à?"

“Được rồi, Lãnh tổ tông,” Giang Duyên Chước khóe miệng cong lên, thanh âm lộ ra sự lười biếng lại có chút khinh thường của giọng Bắc Kinh, khiến Lãnh Tinh Nghi vô cùng khó chịu, “Cậu thắng rồi, trả tai nghe cho cậu đây." Nói xong hắn đưa tay ra, có một chiếc tai nghe nhỏ nằm chắc chắn trong lòng bàn tay của hắn.

Những ngón tay của Giang Duyên Chước rất dài, các khớp xương rất chắc và mảnh khảnh, khi hắn xoè tay thì một phần cổ tay cũng lộ ra ngoài.

Lãnh Tinh Nghi liếc hắn một cái, không nói lời nào, nhẹ nhàng hất mái tóc dài rồi xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

Tiêu Bạc Diệc trợn mắt há mồm, không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Duyên Chước: "Không phải chứ Giang thiếu gia, cậu để cái người mặt liệt đó cứ vậy mà đi sao? Cô ấy không biết cậu là ai sao? Cả Bắc Kinh này, có ai dám nói chuyện với cậu như thế? Đúng là quá không biết tốt xấu rồi."

"Có lẽ là thực sự không biết." Giang Duyên Chước ngừng cười, "Cậu ấy mới đến đây và cũng không quen ai cả, hơn nữa cậu ấy căn bản cũng không quan tâm mấy thứ này. Không biết sáng nay còn có người vừa khen cậu ấy nữa đấy?"

"...Cậu ấy rốt cuộc là ai?" Tiêu Bạc Diệc như nghe được điều gì đó, "Có quan hệ trong giới này không?"

Giang Duyên Chước siết chặt cổ tay lại, chiếc mô tô hạng nặng phát ra tiếng gầm vang. Chiếc khuyên trên tai phải thiếu niên tóc đen loé sáng rực rỡ dưới ánh đèn đường, tỏa ra ánh vàng hồng. Khi hắn cười, sương trên khóe mắt dường như chứa đầy cảm xúc.

“Chính là tam tiểu thư không có danh phận gì ở Bắc Kinh của Lãnh gia, Lãnh Tinh Nghi.”

"Cô gái nhìn thấy lúc sáng cũng là cậu ấy, lấy tên Lãnh Hề Nhuế, hiện giờ cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi."

.......

Lãnh Tinh Nghi bước đi rất nhanh, gió thổi mạnh bên tai cô, tuyết đã bắt đầu rơi.

Những bông tuyết ban đầu rất nhỏ, sau đó dần lớn dần, rơi xuống khiến làn da cô có chút đau buốt. Lãnh Tinh Nghi đột nhiên như ý thức được điều gì, đưa tay sờ lên tai.

Có một chỗ hơi sưng lên và cô có thể cảm nhận được các đường nét một cách rõ ràng. Vừa rồi tốc độ của động cơ quá nhanh, khi Giang Duyên Chước giật lấy tai nghe của cô, hắn không tránh khỏi làm xước da cô, móng tay cứa qua tạo thành một vết thương mỏng.

Lãnh Tinh Nghi rất sợ đau. Cô có thể đánh nhau, nhưng cô lại sợ đau, điều này cũng không mâu thuẫn lắm.

Lãnh Tinh Nghi bước đi nhanh hơn bất chấp gió to và mưa tuyết. Cô không biết tại sao lại không muốn bắt taxi một chút nào. Giống như đang giận ai đó, cắn răng mà đi.