Em Và Hoa Hồng Trắng

Chương 9

Hiện tại đã hết giờ tự học buổi sáng, Giang Duyên Chước đứng dậy, nhảy ra khỏi cửa sổ ra ngoài. Lãnh Tinh Nghi đem cặp sách ngồi vào chỗ, không muốn chủ động chào hỏi ai, nhưng cô gái ngồi bên cạnh Dư Phi lại chủ động xoay người, trên tay cầm ly trà sữa: " Chào người đẹp. Nghe danh đã lâu."

Lãnh Tinh Nghi nhướng mi. Ngồi trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, để mái bằng. Tóc nhuộm màu vàng nâu, trên người xịt nước hoa, đồng phục học sinh tự sửa đổi, còn đeo khuyên tai kim loại. Gương mặt cô ấy có trang điểm, dù mặc đồng phục học sinh nhưng nó không hề che đi được khí chất minh diễm kiêu ngạo và tự do của cô ấy.

Lãnh Tinh Nghi chớp chớp mắt, giơ tay lên quơ quơ: "À...chào?"

“Mình tên Cố Yên, Yên trong khói thuốc.” Cố Yên bình thường ghét chơi cùng với nữ sinh, nhưng Lãnh Hề Nhuế ngồi phía sau mặc dù khí chất không giống cô, nhưng lại khiến cô có cảm giác thân thiết đến khó hiểu, cô cũng sớm nghe đồn về cô ấy. Lãnh Tinh Nghi dừng lại một chút, trên mặt vẫn không có biểu tình: "Lãnh Hề Nhuế."

Cô dường như nghĩ đến điều gì đó, đút tay lại vào túi, lục tìm trong túi vài thỏi sô cô la đen: "Ăn sô cô la không?"

Lãnh Tinh Nghi cảm thấy bản thân rất có lịch sự.

"Có. Cảm ơn bạn học Lãnh." Cố Yên thản nhiên nói, cầm lấy sô cô la đen trong tay Lãnh Tinh Nghi, mở ra ném vào ly trà sữa, khuấy vài lần rồi đợi sô cô la tan chảy là đã có một ly trà sữa sô cô la đen.

"Nhân tiện, Giang Duyên Chước và bạn cùng bàn của mình buổi sáng có chút chuyện nhỏ nên đến muộn." Cố Yên nhấp một ngụm trà sữa rồi nói: "Cậu và Giang Duyên Chước khá có duyên. Năm ngoái cả hai người đều ra nước ngoài vào cùng một khoảng thời gian."

Lãnh Tinh Nghi: "..."

Lãnh Tinh Nghi bất lực nhắm mắt lại: Đây là chuyện nhỏ trong truyền thuyết sao?

Lần này Lãnh Tinh Nghi cuối cùng cũng chắc chắn. Đúng là tỷ lệ nhập học của trường cao trung Bắc Kinh số 2 cao nhưng việc kiểm soát thực sự rất rối ren. Nơi mà thế hệ quan chức thứ hai và thế hệ tài phiệt thứ hai trộn lẫn, độ phức tạp còn cao hơn nhiều so với những nơi khác.

"Sao cậu lại chuyển đến lớp bọn mình? Cậu còn đang học học kỳ hai cao trung lại đột nhiên trở về nước chuyển sang trường khác." Cố Yên cũng không tiếp tục truy vấn vấn đề của bạn cùng bàn, kéo ghế đến bên cạnh Lãnh Tinh Nghi rồi ngồi xuống, bắt chéo chân và liên tục khuấy trà sữa.

Lãnh Tinh Nghi: "...Rửa tay gác kiếm?"

Cố Yên bật cười nói: "Đang bình thường sao lại phải rửa tay gác kiếm?" Cô chỉ vào lưng bạn cùng bàn của mình: "Bạn trai của mình, Dư Phi."

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Mình biết."

“Thông minh.” Cố Yên tinh nghịch nháy mắt phải với cô. Dư Phi nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay người vén một chút tóc mái cho cô, sau đó nhìn Lãnh Tinh Nghi: “Chào.”

Lúc này, chuông vào lớp vang lên, thầy Bách bước vào lớp với một chồng sách và bài kiểm tra, Dư Phi xoa đầu Cố Ngôn: “Đừng có nói chuyện nữa, vào lớp phải chú ý nghe giảng.”

"Biết rồi." Cố Yên bĩu môi quay người lại, cô ghét nhất là môn vật lý, điểm văn hóa của cô cũng đứng cuối lớp - nói chính xác là cô đứng cuối toàn bộ trường cao trung số 2. Nếu không có Dư Phi và Giang Duyên Chước giúp đỡ thì có lẽ cô ấy không thể vào được lớp 0.

Tiết học đầu tiên kết thúc, trước khi thầy Bách rời đi, Giang Duyên Chước thản nhiên đi vào lớp bằng cửa sau, tựa hồ cười nhạo một tiếng, nói với giọng giễu cợt: "Bạn học Lãnh, nhường một chút."

Thanh âm không hề nhỏ, như muốn tất cả mọi người trong lớp nghe thấy. Tuy nhiên, các bạn học hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, bọn họ đều hiểu rõ một điều, nếu ai dám nói gì vào lúc này thì có thể bị mất một tay hoặc một chân vào sáng ngày mai.

Hắn có giọng Bắc Kinh rất nặng, không biết đó có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng khi nghe luôn có cảm giác vừa rất ngông vừa rất ngả ngớn. Lãnh Tinh Nghi liếc hắn một cái, hơi cau mày khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Sao tôi phải nhường đường? Phía sau vẫn trống, sao cậu không đi vòng qua."

Giang Duyên Chước rất kiên nhẫn trả lời cô: "Không."

“Vậy thì cậu trèo qua cửa sổ như lúc nhảy ra ngoài ấy.” Lãnh Tinh Nghi xoay bút, mặt không chút biểu tình.

Không khí trong lớp học hoàn toàn đông cứng sau khi Lãnh Tinh Nghi lên tiếng. Mọi người lúc này đều căng thẳng nhìn sắc mặt của Giang Duyên Chước, trong lòng bọn họ đều đang nghĩ một điều, cái mạng nhỏ của cô gái này khó giữ rồi.

Giang Duyên Chước không nói gì, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt không biết có loại biểu cảm gì, dường như muốn cười nhưng lại không cười. Dù sao trong mắt mọi người thì trông khá đáng sợ.

Lãnh Tinh Nghi vẻ mặt vô tội nhìn hắn, mấy giây sau cô đột nhiên từ trong túi móc ra một gói khăn ướt, rút ra một cái đưa cho Giang Duyên Chước: "Cho cậu."

Giang Duyên Chước nhìn Lãnh Tinh Nghi giơ tay lên giữa không trung: “?”

“Lỗ tai.” Lãnh Tinh Nghi không biểu cảm: “Sáng nay không phải đã rửa qua rồi sao, vẫn còn có vết máu chưa lau sạch kìa.”

Giang Duyên Chước lặng người một chút, sau đó từ trong túi quần đưa tay ra, cầm lấy khăn giấy ướt lau lên tai phải, quả nhiên là có máu.

"..." Giang Duyên Chước đứng một lát rồi đi vòng qua cửa sau, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Cả lớp đều kinh sợ nhìn tất cả những điều này.

Lão đại đây là...thỏa hiệp với bạn cùng bàn rồi sao?

Tiết thứ hai là tiết ngữ văn, Lãnh Tinh Nghi mở sách ra, liếc nhìn giấy kiểm tra của bạn cùng bàn. Quả nhiên ngoài họ tên ra thì trên đó không có một chữ nào.

Giang Duyên Chước cũng liếc nhìn bàn của Lãnh Tinh Nghi, cười nhạo: "Bạn học Lãnh, không có giấy kiểm tra sao?"

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Bạn học Giang, làm phiền nghe lời thầy Bách, thể hiện tinh thần giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, chia sẻ giấy kiểm tra đi, cảm ơn."

Giang Duyên Chước ném giấy kiểm tra lên bàn cô, sau đó nằm xuống bàn và bắt đầu ngủ.

Các bạn cùng lớp xung quanh bị đại ca học đường doạ đến mức cả người không khỏi run bần bật. Sắc mặt của Lãnh Tinh Nghi hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Giang Duyên Chước. Cô cầm lấy tờ giấy và nhìn vào chữ ký rõ ràng trên đó, ngây người trong hai giây rồi bắt đầu lắng nghe bài giảng một cách nghiêm túc.

Lãnh Tinh Nghi phát hiện ra rằng mọi câu hỏi trong tờ giấy kiểm tra của tên đại ca học đường này đều được đánh dấu nhẹ bằng một dấu tích. Nhưng cô không nghĩ nhiều về ý nghĩa của nó.

Sau khi chuông hết giờ reo lên, Cố Yên quay lại muốn nói chuyện thì thấy Giang Duyên Chước vẫn đang ngủ thì vẻ mặt ngẩn ra, nhỏ giọng nói với bạn trai: “Dư Phi, Giang Duyên Chước ngày thường bất luận lên lớp hay tan lớp thì đều không ngủ mà nhỉ.”

Lãnh Tinh Nghi lạnh nhạt nói: "Bạn học Giang, đeo kính trong khi ngủ sẽ không thoải mái. Còn nữa, tôi xin lỗi vì đã tự ý ghi chép vào bài của cậu."

Giang Duyên Chước: "..." Hắn ngồi dậy, tháo kính ra, có chút hứng thú nhìn nữ sinh lạnh lùng trước mặt: "Bạn học Lãnh, cậu có biết người gần đây nhất nói chuyện với tôi như thế này, hiện giờ thế nào rồi không?"

Lãnh Tinh Nghi nhìn thẳng vào hắn: “Tôi không phải là người đầu tiên à.”

"...Là cậu." Giang Duyên Chước thấp giọng mắng một câu, bực bội đá văng chiếc ghế, đi ra ngoài từ cửa sau, ném lại một câu "Dư Phi, xin nghỉ giúp tôi."

Hắn cau mày đóng sầm cửa sau lại: Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy.

"Hóa ra lão đại các cậu cũng cần phải xin nghỉ học."

Lãnh Tinh Nghi nhìn bạn cùng bàn rời đi, vẻ mặt bình tĩnh: “Kiến thức đã được tiếp thu.”

Dư Phi hai tay chống sau đầu, dựa lưng vào ghế cười: "A Duyên cậu ấy không cần phải xin phép cũng được thôi. Nhưng cậu ấy khá tuân thủ nội quy của trường."

Cố Yên giống như đang xem kịch, tựa hồ còn chưa tận hưởng hết: “Hình như đây là lần đầu tiên Giang Duyên Chước cảm thấy bất lực với người khác.”

"Cậu cũng thật là..." Dư Phi quay người nói: "Cãi lại cậu ấy như thế, bạn học Lãnh cậu không sợ sao, dù gì cũng nhìn thấy A Duyên ra tay với người khác rồi."

Lãnh Tinh Nghi vẻ mặt vô cảm: “Sáng nay các cậu đã thấy rồi sao.”

Vẻ mặt Dư Phi hơi cứng đờ: “Ừ.”

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: “Tôi nhìn thấy rồi, nhưng tôi không vạch trần hay cố ý muốn tìm phiền phức.”

“Vậy thì tôi sợ cái quái gì.”

Cố Yên "Phụt" một tiếng: "Má, cậu thật quá thú vị rồi đấy, lúc trước thế mà lại không biết cậu sớm hơn. Lãnh Hề Nhuế, từ nay chúng ta cùng nhau đi chơi nhé."

Lãnh Tinh Nghi “Ừ" một tiếng: "Tôi sao cũng được."