Em Và Hoa Hồng Trắng

Chương 8

Thầy Bách đã đợi cô ở cửa phòng giáo vụ, khi nhìn thấy Lãnh Tinh Nghi tới, vẻ mặt lo lắng cuối cùng cũng dịu đi: "Đi thôi, còn mấy phút tự học cuối cùng, để thầy dẫn em đến lớp học làm quen một chút."

"Đúng rồi, bạn học Lãnh, thầy muốn nhắc nhở em trước." Thầy Bách lộ vẻ khó xử, "Trong lớp có một số học sinh...có lẽ tính tình không tốt lắm."

Lãnh Tinh Nghi khẽ mỉm cười, nói với đối phương: "Không sao đâu, tính tình của em cũng không tốt lắm."

Lãnh Tinh Nghi vẫn đang thắc mắc người bạn cùng lớp mà thầy Bách nói có tính tình không tốt là ai, liệu tính tình có thể tệ hơn cô hay không.

Suy cho cùng thì Lãnh Tinh Nghi lớn từng này cũng không có bản lĩnh gì cả, nhưng bật lại người khác thì có thể.

Thầy Bách: "..."

Câu mà Lãnh Tinh Nghi vừa nói: “Tính tình của em cũng không tốt lắm” thực sự khiến thầy Bách sợ đến mức run rẩy. Ông ta cho rằng chỉ nhìn vào gương mặt của cô gái này thì chắc chắn là người thờ ơ với thế sự và xếp vào loại chăm chỉ học hành, nhưng ông ta không ngờ rằng...cô ấy có vẻ cũng giống với Lãnh Hề Nhuế, không phải là dạng tốt đẹp gì.

Hơn nữa cũng không giống một cô gái chẳng kiêng nể gì như Cố Yên, biểu tình của Lãnh Tinh Nghi lại rất khó đoán. Cô ấy bình thường dường như không có bất kỳ cảm xúc hỉ nộ ái ố rõ ràng nào, căn bản không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì.

Lãnh Tinh Nghi lúc này đang suy nghĩ, kỳ thực cũng chẳng sao. Dù gì thì cô cũng đang đóng vai một cô gái ngoan, mấy người hay gây rắc rối đối với loại người như cô thực sự không liên quan tới nhau.

Đột nhiên cô nhớ tới mấy người vừa nãy hoảng sợ khi nhìn thấy cô ở tầng dưới, vì vẫn để trong lòng nên mới hỏi thầy Bách: "Thầy Bách, Lãnh Hề Nhuế ở trường cao trung số 6 bên cạnh rốt cuộc là như thế nào?"

Thầy Bách: "...A ha."

Thầy Bách thở dài, sau khi đem chuyện của Lãnh Hề Nhuế nói rõ cho cô nghe, Lãnh Tinh Nghi nhịn xuống không ho khan một tiếng.

Lãnh Hề Nhuế được lắm, không ngờ cô ấy lại là một kẻ hai mặt.

Hơn nữa, kẻ hai mặt này dường như đã giấu kín trên dưới toàn bộ Lãnh gia. Bọn họ vẫn thực sự nghĩ rằng Lãnh Hề Nhuế dễ thương và ngoan ngoãn giống như vẻ ngoài của cô. Điều vô lý là dù Lãnh Hề Nhuế đã chết nhưng Lãnh gia vẫn cho rằng cô ấy chính là con người như vậy.

Nếu cô ấy diễn theo kịch bản gốc, là một nhân vật dễ thương, đáng yêu thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nói chung, cô ấy là một cô gái vui tươi và ngoan ngoãn trước mặt người lớn nhưng lại bắt nạt những người yếu đuối trong trường. Cô ấy khá có tiếng, trước kia cô ấy từng học ở trường cao trung số 6 bên cạnh, nhưng cô ấy cũng bắt nạt cả những học sinh ở trường cao trung Bắc Kinh số 2 có thành tích học tập tốt nhưng gia cảnh kém bên ngoài trường học.

Cho nên hai người vừa rồi nhất định là thuộc vế sau, trước kia đã từng bị Lãnh Hề Nhuế bắt nạt, vì hoàn cảnh gia đình nên không tìm được người nói giúp. Chẳng trách bọn họ đột nhiên nhìn thấy Lãnh Hề Nhuế ở trường học của mình, không khác nào nhìn thấy ma vậy.

Cũng tốt. Lãnh Tinh Nghi nghĩ, vậy thì cô không cần phải giả vờ hoạt bát dễ thương gì ở đây. Có vẻ như trước đây cô ấy cũng không tiếp xúc nhiều với lớp 0, nhưng mọi người dường như đều biết rằng Lãnh Hề Nhuế là người không dễ đυ.ng...nên bọn họ chỉ biết im lặng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Dư Phi đã trở lại lớp học. Cố Yên hỏi cậu ấy sao lâu như vậy mà Giang Duyên Chước vẫn chưa quay lại, Dư Phi bảo rằng Giang Duyên Chước đi rửa mặt vì trên mặt có dính chút bụi.

Sau khi Lãnh Tinh Nghi bước vào lớp, tất cả học sinh lớp 0 đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Nguyên nhân của việc này là - mọi người không ngờ rằng Lãnh Hề Nhuế, người được đồn đại là tàn nhẫn và ương ngạnh, lại có vẻ ngoài thực sự kinh diễm. Mặc dù mọi người có chút sợ hãi khi lần đầu nhìn thấy cô nhưng họ vẫn bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của cô.

Làn da của cô ấy có sắc trắng lạnh đặc trưng của miền Nam, mái tóc đen dài khiến làn da của cô gần như trong suốt. Cô có một gương mặt mệt mỏi xa lánh thế gian. Lông mày lá liễu hững hờ, hai mí mắt có nếp rõ ràng, đồng tử màu trà trong suốt nhưng có phần trống rỗng. Lông mi dài đến khó tin, mỗi khi nhắm mắt lại thì có thể thấy hàng mi đen mỏng lướt qua mí mắt dưới. Ngay cả khi không cười nhưng bọng mắt vẫn hiện rất rõ. Lãnh Tinh Nghi có diện mạo cực kỳ xuất sắc, so với cô gái trà sữa xinh đẹp kiêu ngạo Cố Yên, lại có một vẻ đẹp rất khác.

Lãnh Tinh Nghi đứng trên bục cùng thầy Bách và nhìn thoáng qua toàn bộ lớp 0. Lớp có khoảng ba mươi người, nhưng lại có vài ghế trống.

Người sợ xã hội như Lãnh Tinh Nghi chỉ cần không có bạn cùng bàn thì đều rất dễ thương lượng.

Cô thích ngồi một mình cạnh cửa sổ.

Lúc này, một bóng người không nhanh không chậm từ ngoài cửa bước vào mà không hề báo cáo.

Giang Duyên Chước hai tay đút túi, đeo một chiếc kính gọng cổ, mục đích dùng để trang trí hơn là để nhìn bảng trắng. Hắn đã thu hút sự chú ý của cả lớp ngay khi vừa bước vào, những lọn tóc đen tuyền ướt đẫm đang nhỏ giọt. Có lẽ là do hắn vừa hút một điếu thuốc nên trên người vẫn còn phảng phất mùi nicôtin tươi mát, không hăng mà thậm chí còn có mùi thơm.

Giang Duyên Chước có vẻ ngoài thực sự rất đẹp trai, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, nếu không phải mang vẻ mặt bất cần, người không biết thì sẽ nghĩ rằng hắn là một học bá khoa tự nhiên nghiêm túc. Đáng tiếc ai ai cũng đều biết hắn là một tên đại ca học đường ra vẻ đạo mạo, nhưng đánh nhau thì tàn bạo đến dựng tóc gáy.

Điều quan trọng là khóe miệng Giang Duyên Chước luôn mỉm cười, khiến người khác không đoán được, giây tiếp theo hắn muốn ban cho bạn một viên kẹo hay muốn đá bạn ra khỏi thế giới này ngay lập tức.

Lãnh Tinh Nghi không rời mắt khi ánh nhìn của Giang Duyên Chước chạm vào mắt cô. Giang Duyên Chước nhìn cô, dường như khẽ nhếch miệng, sau đó rời ánh nhìn đi trước. Cả lớp vô cùng căng thẳng nhìn Giang Duyên Chước, nhìn lão đại trường cao trung Bắc Kinh số 2 đang lười nhác bước về chỗ ngồi của mình.

Lãnh Tinh Nghi không còn muốn than thở vận may của mình tệ đến thế nào nữa.

Nhìn thấy lão đại đã ngồi xuống, thầy Bách nói với Lãnh Tinh Nghi: "Lãnh Hề Nhuế, em tuỳ ý chọn một chỗ ngồi đi."

Đột nhiên Giang Duyên Chước lười biếng vươn tay ra: "Thầy Bách, em thiếu bạn cùng bàn."

Cả lớp: "..."

Chết tiệt, đây là sự tiến triển khủng bố gì vậy.

"Bạn ấy ngồi đây, không sao chứ." Giang Duyên Chước cười nhạo.

Hắn không phải là người tốt đẹp gì.

Toàn bộ lớp 0 đều choáng váng, năm ngoái khi sắp tốt nghiệp năm nhất cao trung, Giang Duyên Chước và Lãnh Hề Nhuế của trường cao trung số 6 gần như lần lượt rời khỏi trường, nhưng bây giờ họ lại ở trong cùng một lớp. Đại ca học đường của cao trung số 6 với đại ca học đường cao trung số hai của bọn họ có duyên phận đặc biệt sao?

Lãnh Tinh Nghi lặng lẽ nhìn sang, Giang Duyên Chước cũng chậm rãi nhìn lại với vẻ thích thú, nhưng trong mắt lại có tia ác ý. Hắn vốn không muốn quay về nước vì nghĩ rằng sẽ nhàm chán, nhưng bây giờ...dường như có món đồ chơi mới rồi. Lãnh Tinh Nghi nhìn hắn hai giây, không chút do dự mà bước tới.

Được rồi tên thần kinh, tôi sẽ chơi với cậu.

Thầy Bách nhìn tình huống này, cơ hồ như cảm thấy có mùi thuốc súng. Ông ta ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý và tuyên bố với mọi người: "Từ nay trở đi, bạn học Lãnh Hề Nhuế sẽ chính thức gia nhập lớp 0 cao trung số 2 của chúng ta. Tôi hy vọng các em có thể giúp đỡ lẫn nhau học tập trong một năm rưỡi còn lại. Không nói nhiều nữa, vào lớp thôi, chuẩn bị bài cần dùng cho tiết học đầu tiên.”