Em Và Hoa Hồng Trắng

Chương 7

"Tao là ai?" Khoé miệng Giang Duyên Chước cong lên, "Hướng Lẫm, mày nhớ kĩ cho tao, tao chỉ nói một lần - tao là Thiên Vương lão tử." Hắn kéo quần áo của Hướng Lẫm nhấc cậu ta lên, lại hung hăng dí vào tường, trong nháy mắt làm rơi xuống rất nhiều bột trắng: "Nghe rõ chưa?"

Nam sinh tên Hướng Lẫm đau đớn đến mức không nói nên lời, cậu ta nhìn chằm chằm vào Giang Duyên Chước với vẻ bất mãn, nhưng cơ thể cậu thực sự không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.

"Thế là được rồi Dư Phi, em gái trà sữa nói đã sớm nguôi giận rồi, muốn cậu sớm quay về lớp học." Tiêu Bạc Diệc dựa vào tường, lười biếng cười nói với Dư Phi.

Lãnh Tinh Nghi đếm người, ba người đang đứng, năm người đang nằm. Cô cảm nhận rõ ràng cái người tên Giang Duyên Chước này đánh nhau rất hung bạo. Chỉ cần hắn ra tay, nhất định sẽ nhìn thấy máu.

Lãnh Tinh Nghi vốn dĩ bị mù mặt, nhưng chất giọng Bắc Kinh đặc sệt của Giang Duyên Chước cùng chiếc khuyên tai màu vàng hồng trên tai phải, còn có trải nghiệm khó chịu lúc đó đã khiến cô không thể không ghi nhớ hắn.

Đồng thời, Lãnh Tinh Nghi cũng tự nhủ mình không nên dính líu quá nhiều đến loại người như vậy.

Cũng may là một nhân vật đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như thế chắc chắn sẽ không thể được xếp vào một nơi nghe đồn có thành tích tốt như lớp 0. Nghĩ tới đây, Lãnh Tinh Nghi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không phải trông mặt mà bắt hình dong - chỉ là Giang Duyên Chước có vẻ không phải người chịu học hành chăm chỉ.

Lãnh Tinh Nghi nhịn không được mà cẩn thận đánh giá tên Giang Duyên Chước này.

Mái tóc đen rẽ ngôi giữa, hơi che đi lông mày, mắt hai mí, đồng tử đen láy phóng khoáng trương dương. Đường quai hàm sắc nét rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ngang ngược ngạo mạn lại mang chút tư lự, nhìn trông rất hoang dã nhưng mặt mày lại rất sạch sẽ.

Mặc dù nhiệt độ không dưới 0 độ nhưng mùa đông vẫn rất lạnh. Đồng phục học sinh của hắn để hở phía trước, tay áo được xắn lên để lộ cổ tay gầy gò, hắn mặc một chiếc áo len cổ thấp màu đen, xương quai xanh hõm sâu.

Hắn có thân hình cao lớn, mặc dù Giang Duyên Chước đang khom lưng và không đứng thẳng, nhưng có thể thấy được chiều cao của hắn phải trên một mét tám mươi lăm. Chỉ cần đứng ở đó thôi, khí chất của hắn cũng đã vượt trội hơn nhiều so với những người khác. Nhân tiện, điểm đẹp nhất ở Giang Duyên Chước là hắn có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt. Lãnh Tinh Nghi có thị lực tốt nên cô ấy có thể nhìn rất rõ.

Lãnh Tinh Nghi khách quan đánh giá, chỉ với gương mặt này, Giang Duyên Chước có thể kiếm được năm con số nếu ra mắt làm diễn viên...

Thực ra ý cô muốn nói là Giang Duyên Chước chắc chắn được rất nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi.

Lãnh Tinh Nghi trong khoảnh khắc hoảng loạn, chỉ thấy tên đại ca học đường có vẻ ngoài đẹp trai này vừa đánh đấm xong thì chậm rãi rút khăn giấy trong túi ra lau sạch bụi bẩn trên người. Sau đó, hắn kéo khóa đồng phục và lấy từ trong túi quần ra một chiếc kính gọng vàng quyến rũ.

Lãnh Tinh Nghi: "..."

Cũng là một kẻ có máu mặt, đại ca học đường lại thích giả danh tri thức.

Giang Duyên Chước liếc nhìn điện thoại: "Phải vào lớp rồi."

"Hôm nay tôi không đi nữa, quý mới tôi không thể bị tuột mất thứ hạng được." Tiêu Bạc Diệc cũng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, "A Duyên, Vu Phi, sau tiết tự học buổi tối chúng ta cùng ăn khuya đi."

"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn bọn tôi đi đón cậu thôi." Giang Duyên Chước cười khẩy, "Dư Phi không đi. Tối nay cậu ấy muốn ở cùng Cố Yên, tan học tôi sẽ đi cùng cậu."

"Thú vị đấy." Tiêu Bạc Diệc nói với giọng trêu chọc, "Dư Phi lúc yêu đương đúng là khác hẳn, tôi thực sự ghen tị với em gái trà sữa, bạn trai đã vì cô ấy mà ít chơi game hơn trước."

“Cậu thôi đi.” Dư Phi đánh hắn một cái, “Ngày nào cũng nói nhảm.” Bầu không khí trò chuyện giữa ba người cực kỳ hòa hợp, tựa như không hề nhớ rằng có năm người đang nằm trên mặt đất là vì bọn họ.

"A Duyên, cậu nhìn thấy không?" Dư Phi lấy điện thoại di động gửi cho Cố Yên một tin nhắn rồi ngẩng đầu nói với Giang Duyên Chước: "Nữ sinh vừa rồi núp ở phía sau, sao tôi lại thấy có vẻ quen mắt."

Giang Duyên Chước nhướn mày: "Tôi thấy rồi. Không biết. Chưa từng gặp qua."

"Vãi." Tiêu Bạc Diệc cũng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, giật mình một cách khoa trương, "Nữ sinh nào cơ? Vừa rồi còn có người khác à?"

"Để ý nhiều hơn chút đi." Giang Duyên Chước đá nhẹ Tiêu Bạc Diệc một cái.

“Học sinh chuyển trường,” Dư Phi trầm tư nói: “Nửa học kỳ sau còn chuyển trường là chuyện hiếm thấy.”

"Không liên quan đến chúng ta." Giang Duyên Chước nói, "Dù sao cũng sẽ không chuyển đến lớp 0."

"Cậu không có chút hứng thú nào sao?" Dư Phi vuốt cằm, "Dù sao thì cũng có duyên mà, nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà cũng không sợ hãi bỏ chạy, người đầu tiên tôi thấy chỉ có Cố Yên, hiện giờ cuối cùng cũng có thêm một người nữa.”

"Này, thực ra tôi cũng nhìn thấy, cái vẻ mặt cả thế giới đều không liên quan gì đến mình, như thể cô ấy đã quen với loại chuyện này từ lâu rồi." Tiêu Bạc Diệc không khỏi đập tay một cái, "Tiêu chuẩn nữ hoàng cao lãnh đó, thực sự tuyệt vời, vẻ ngoài trông cũng rất được.”

“Nếu một ngày không nói nhảm cậu sẽ chết à?” Giang Duyên Chước lần này đá một cái mạnh hơn, “Mau đi làm việc của cậu đi.”

"Này, nhìn cậu xem, vừa về nước là đã đánh người. Haiz được rồi, vậy tối nay gặp ở chỗ cũ đó." Tiêu Bạc Diệc khéo léo leo lên hàng rào, lợi dụng đống gạch xi măng chất đống ở góc tường, từ trong trường học trèo ra ngoài.

Giang Duyên Chước liếc nhìn những người đang nằm trên mặt đất, không thèm quay đầu mà cùng Dư Phi hướng đến khu lớp học. Dây đeo cổ rủ xuống trên chiếc kính gọng vàng của hắn đung đưa qua lại nhịp nhàng theo tần suất bước đi, không hề lộ ra chút dấu hiệu nào cho thấy hắn vừa làm một việc giống như một tên xã hội đen. Mặc dù cả trường đều biết Giang Duyên Chước là ai nhưng không ai dám ngăn cản hắn mang chiếc mặt nạ của riêng mình.

Dư Phi đột nhiên nói: "Nữ sinh kia... A Duyên cậu thật sự không biết thật sao?"

"Không phải." Giang Duyên Chước trả lời dứt khoát: "Chỉ là đồ giả mà thôi."

Hắn đem chuyện đã xảy ra với nữ sinh này trước đây kể rõ ràng.

"Ý của cậu là Lãnh Hề Nhuế thật đã chết rồi sao?" Dư Phi cau mày: "Chuyện lớn như vậy mà không có một tí gió nào, lần này Lãnh gia đã giữ bí mật quá tốt."

Giang Duyên Chước không trả lời, hôm nay hắn đi bộ có chút mất tập trung.

Kẻ mạo danh hiện chưa rõ tên họ kia thực sự trông rất xinh đẹp.

Khí chất của cô ấy khác với tất cả những cô gái mà hắn từng gặp. Có thể thấy rằng tính cách của cô ấy thực sự khác biệt với Lãnh Hề Nhuế. Cô ấy lãnh đạm và tuỳ ý, mặt liệt như tảng băng, nhưng không cười cũng vẫn rất đẹp, có hương vị của một ngôi sao Hồng Kông. Chỉ khi trước mặt công chúng, cô ấy mới biểu hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn.

Lúc đó khi ở hoa viên, hàng mi dài của cô ấy phủ bóng xuống mí mắt dưới, lông mi dưới cũng dài đến khó tin. Trên người thoang thoảng mùi hương hoa hồng gỗ mát mẻ, khi nói chuyện không nặng cũng không nhẹ, ngày hôm đó làn gió xung quanh dường như chậm lại, làm loãng đi mùi nicôtin nồng nặc trên người hắn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng đã đến Lãnh gia với tư cách là người thay thế. Ngoài tiền ra, căn bản không có lý do chính đáng nào khác. Suy cho cùng, cô ấy chỉ là một kẻ hám tiền có vẻ ngoài giống Lãnh Hề Nhuế mà thôi.

Giang Duyên Chước vốn đã coi thường những người sống hai mặt như Lãnh Hề Nhuế, nên đối với kẻ giả mạo này, hắn cũng không có khả năng có chút hảo cảm nào...

Lãnh Tinh Nghi chưa kịp chiêm ngưỡng cuộc sống đầy màu sắc trong khuôn viên trường cao trung Bắc Kinh số 2, khi thấy thời gian sắp đến, cô lặng lẽ lùi lại vài bước và quay lại tầng bốn qua cầu thang phía bên hông.

Khi đi ngang qua một số học sinh đến muộn giờ tự học sáng sớm, nhìn thấy cô bọn họ như mất hồn, loạng choạng né sang một bên chạy mất hút.

Lãnh Tinh Nghi: "?"

Mấy người này có biết cô không?

Tại sao bọn họ lại có vẻ sợ cô đến vậy?