Tuy nhiên, điều khiến Giang Mạt chú ý nhất không phải là không gian quán mà là người đàn ông ngồi đối diện.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo cài kín tới nút trên cùng, để lộ đường hầu kết rõ ràng. Tay áo được xắn lên gọn gàng, lộ ra đôi bàn tay với khớp xương sắc nét. Trên cổ tay trái là một chiếc đồng hồ xa xỉ, bóng loáng dưới ánh đèn.
Giang Mạt cố giữ ánh mắt mình không quá lộ liễu nhưng sự tò mò vẫn khiến cô lén lút quan sát khuôn mặt anh. Khuôn mặt đó, quả thực, không chỉ có thể gọi là "đẹp trai". Đó là một vẻ đẹp vừa sắc sảo, vừa thanh thoát, tựa như hình ảnh bước ra từ một giấc mơ xa vời nào đó.
Cô cúi đầu, che giấu ánh mắt mình trong lớp hơi nước mờ ảo từ ly cà phê, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Người này… rốt cuộc là ai? Và tại sao cô lại ngồi đây cùng anh ta?
Mối quan hệ giữa bọn họ là gì?
Và tin nhắn đó – những quy tắc kỳ lạ – có ý nghĩa gì?
Giang Mạt cảm thấy như đang rơi vào một mê cung không lối thoát. Nếu đúng như tin nhắn nói, cô tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ biểu hiện nào khác thường. Việc bị đưa đến bệnh viện rõ ràng là một điều không được phép xảy ra.
Khi tâm trí cô còn rối bời với những suy nghĩ đan xen, giọng nói của người đàn ông kéo cô trở lại thực tại.
“Mạt Mạt, rốt cuộc vừa nãy em bị sao vậy? Sắc mặt em tái nhợt, gọi mãi cũng không thấy phản ứng. Làm anh sợ muốn chết.”
Giọng nói của anh chứa đựng sự lo lắng chân thành và qua cách anh trò chuyện, Giang Mạt đoán chắc giữa hai người tồn tại một mối quan hệ rất thân thiết.
Giang Mạt ngẩng đầu, giọng điệu cố gắng tự nhiên:
“Không có gì đâu. Có lẽ là do trưa nay em chưa ăn gì, tự dưng cảm thấy hơi mệt, chắc bị tụt huyết áp thôi.”
Nói xong, cô tự nhủ, mình hẳn không hoàn toàn mất đi ký ức.
Nếu tất cả đều biến mất, chắc chắn cô đã quên cách ăn uống hay những điều cơ bản nhất. Nhưng bây giờ, cô vẫn nhớ cách đối nhân xử thế, vẫn biết những khái niệm thường nhật. Ví dụ như vừa rồi, lý do "tuột huyết áp" tự nhiên thoát ra khỏi miệng cô.
Có lẽ, thứ cô quên chỉ là bản thân mình – những ký ức về chính cuộc đời cô.
Người đàn ông nghe cô giải thích, khẽ gật đầu, đôi lông mày giãn ra chút ít:
“Làm anh giật mình. Cứ tưởng em gặp chuyện gì nghiêm trọng.”
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng sự quan tâm vẫn rõ ràng trong ánh mắt.
Giang Mạt lặng lẽ cụp mi, che giấu tâm trạng hỗn loạn. Từng lời nói, từng biểu hiện của người đàn ông này, đều khiến cô thêm bối rối. Người trước mặt dường như rất thân quen với cô nhưng vì lý do gì, cô chẳng thể nhớ nổi anh ta là ai.
Giọng nói của người đàn ông vang lên, mang theo chút trách móc:
“Chẳng phải anh đã chuẩn bị đồ ăn sẵn cho em rồi sao? Sao giữa trưa em lại không ăn?”
Những lời nói đầy quan tâm ấy khiến Giang Mạt nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ dường như không chỉ đơn thuần là quen biết, mà còn vượt xa mức độ đó. Trong đầu cô thoáng hiện lên một từ —— người yêu.
Họ là tình nhân sao?
Có lẽ là vậy.
Nhưng Giang Mạt không thể chắc chắn được gì. Trí nhớ trống rỗng khiến cô mơ hồ, không biết trước đây mình đã đối xử với anh ra sao. Cuối cùng, cô chỉ có thể mỉm cười, một nụ cười mang tính đối phó.
Thật kỳ lạ, phản ứng đó lại không khiến anh cảm thấy lạ lùng. Anh tiếp tục nói, giọng pha chút bất lực:
“Chính vì em hay quên ăn cơm nên mỗi sáng anh mới chuẩn bị sẵn đồ ăn để em mang theo. Vậy mà cuối cùng em lại chẳng đυ.ng tới. Thật sự không hiểu nổi em nữa…”
Lời trách móc nhẹ nhàng của anh khiến cô cảm thấy mình cần phải biết tên của người đàn ông này. Không biết tên anh ta, liệu cô có thể tiếp tục che giấu sự bất thường của mình được bao lâu?
Trong lúc anh ta vẫn đang nói, Giang Mạt nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Vừa mở màn hình, tin nhắn kỳ lạ kia lại hiện ra trước mắt cô.
“Quy tắc điều thứ nhất: Bệnh viện là nơi tràn ngập nguy hiểm, tuyệt đối không được đi.”
Nếu người đàn ông trước mặt là người yêu của cô thì tại sao nội dung tin nhắn lại giống như đang nhắc cô phải đề phòng anh?
Ai đã gửi tin nhắn này? Và vì lý do gì?
Như muốn tìm hiểu rõ hơn, Giang Mạt vội vàng gõ một tin nhắn phản hồi: “Ngươi là ai?”
Sau đó, cô nhanh chóng mở WeChat, lục lại lịch sử trò chuyện và vị trí các khung hội thoại. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một cái tên - Bùi Xuyên.
Khi cô vừa buông điện thoại, ánh mắt Bùi Xuyên liền rơi lên người cô.