Bốn mắt chạm nhau. Trong đôi mắt sâu thẳm của Bùi Xuyên, Giang Mạt thoáng thấy một chút bất mãn.
“Đừng có mà chê anh phiền. Không ăn uống tử tế thì làm sao có sức khỏe?” Bùi Xuyên nói, giọng điệu nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng.
Giang Mạt chỉ biết gật đầu, lại thêm một nụ cười lấy lệ.
Nhìn phản ứng ấy, Bùi Xuyênthở dài, như thể không còn gì để nói thêm. Nhưng ngay sau đó, anh lại chuyển chủ đề, giọng điệu có phần dịu đi:
“Thôi, tạm không nói chuyện này nữa. Còn việc chuyển nhà thì sao? Em đã nghĩ kỹ chưa? Có muốn chuyển đến sống cùng anh không?”
Câu hỏi của Bùi Xuyên như một lời mời gọi nhưng đồng thời cũng như một chiếc bẫy ngầm. Trong lòng Giang Mạt, những mâu thuẫn và nghi hoặc không ngừng xoay quanh.
Liệu người đàn ông trước mặt thực sự là người yêu hay là mối nguy hiểm mà tin nhắn kia đã cảnh báo?
Lời nói của anh chưa kịp lắng xuống, sắc mặt đã trở nên nghiêm trọng. Anh nghiêng người về phía trước, ánh mắt xoáy sâu vào cô như muốn nhấn mạnh từng chữ:
“Những vụ án liên quan đến "cái bóng gϊếŧ người" ngày càng nghiêm trọng. Hiện tại, thế giới này vô cùng nguy hiểm. Em sống một mình, lại còn ở trong khu nhà cũ kỹ, hẻo lánh như vậy, anh thật sự không yên tâm chút nào.”
Giang Mạt khẽ mở to mắt, ánh nhìn tràn đầy ngạc nhiên.
Cái bóng? Gϊếŧ người?
Một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong cô. Đầu óc như mơ hồ, cô không biết phải lý giải thế nào về cơn sóng bất an ấy. Mọi thứ trong lời nói của Bùi Xuyên như mâu thuẫn hoàn toàn với trực giác của cô.
Trong tiềm thức, cô tin rằng bóng dáng vốn dĩ không thể gϊếŧ người và thế giới này không hề nguy hiểm như anh nói.
Nhưng đối diện cô, người đàn ông tự nhận là bạn trai, lại nói điều đó với vẻ mặt nghiêm trọng như thể đó là chân lý không thể chối cãi.
Bùi Xuyên nhìn biểu cảm của cô, có lẽ nghĩ rằng cô đang do dự, liền tiếp tục thuyết phục:
“Anh không phải cố tình nói chuyện giật gân để dọa em. Em cũng biết mà, công việc của anh liên quan đến nghiên cứu về hiện tượng này. Thật sự, tình hình đang trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày, nguy hiểm hơn em tưởng rất nhiều."
Thấy Giang Mạt vẫn im lặng, Bùi Xuyên dịu giọng hơn:
“Nếu em lo ngại việc đi làm không tiện, anh có thể đưa em đến chỗ làm mỗi sáng. Chỉ cần em dọn đến ở với anh, anh sẽ chăm sóc cho em.”
Giang Mạt cố đè nén cảm giác bất an nhưng bản năng lại khiến cô muốn kháng cự. Dường như có một phần nào đó trong tâm trí cô không muốn chấp nhận lời đề nghị này.
Nhưng ngay khi cô đang suy nghĩ, thế giới dường như muốn chứng minh lời nói của Bùi Xuyên là đúng.
Cách chỗ hai người ngồi không xa, tại một bàn gần nhất, bỗng nhiên xảy ra chuyện kinh hoàng.
Đó là bàn của hai cô gái trẻ, xinh đẹp, dường như là đôi bạn thân đang trò chuyện vui vẻ. Giang Mạt vừa thoáng nghe họ bàn tán về những câu chuyện phiếm đời thường.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, một trong hai cô gái đột nhiên phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy bóng dáng của cô gái, vốn đang in dưới đất, bỗng như sống dậy, bắt đầu phồng lên như thể có ý thức. Nó quấn lấy cô gái, dần dần bao phủ toàn thân cô như một tấm màn đen ác nghiệt.
Chỉ trong vòng ba giây ngắn ngủi, không ai kịp phản ứng.
Từ khối bóng đen phát ra những âm thanh nhỏ, dính nhớp, ghê rợn như thể có thứ gì đó đang nhấm nháp, nghiền nát hoặc nhào nặn.
Ba giây nữa trôi qua, khi bóng đen biến mất, chỉ còn lại một bãi thịt nát bươm trên sàn nhà.
Sự kinh hãi tràn lan khắp không gian. Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, ghê tởm và hoảng loạn ồ ạt xâm chiếm tất cả mọi người.
Những tiếng thét chói tai đồng loạt vang lên. Tất cả, từ nhân viên phục vụ, quản lý cửa hàng cho đến khách hàng, đều hốt hoảng bỏ chạy ra ngoài.
Giang Mạt và Bùi Xuyên ngồi ở một góc khuất phía trong quán. Chiếc bàn họ ngồi, được bố trí gần như chặn đường thoát, khiến việc chạy ra ngoài bắt buộc phải băng qua bãi máu thịt nhầy nhụa giữa sàn.
Nhưng họ không hề cử động.
Không phải vì chiếc bàn cản lối, mà bởi Giang Mạt đã sững sờ đến mức chẳng thể nhúc nhích.
Cảnh tượng vừa rồi – một điều hoàn toàn đi ngược với mọi nhận thức của cô. Nó đáng sợ, xa lạ và kinh khủng đến mức cô không biết phải đối mặt thế nào. Trong thâm tâm, cô cảm nhận được rằng mình chưa từng trải qua điều gì kinh hoàng đến vậy.
Có thật chưa từng sao? Dường như là vậy.