Bạn Trai Giống Như Không Phải Người

Chương 1: Mất trí nhớ

Giang Mạt từ từ mở mắt, cảm giác đầu tiên của cô là mùi thơm dịu nhẹ của cà phê quẩn quanh. Mắt cô chạm phải ánh sáng mềm mại từ chiếc đèn treo nơi góc tiệm. Không gian xung quanh ấm áp nhưng trong lòng cô lại trống rỗng như màn sương dày đặc phủ kín tâm trí.

Trước mặt cô, một người đàn ông đang ngồi, đôi mắt anh ta chất chứa lo lắng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của cô.

"Mạt Mạt, em sao vậy? Không ổn ở đâu à?" – Giọng nói trầm ấm nhưng gấp gáp của người đàn ông phá tan sự im lặng.

Giang Mạt ngẩng lên, chăm chú nhìn anh ta nhưng trong lòng lại trào dâng hàng loạt câu hỏi.

Mạt Mạt? Là tên mình sao? Người này là ai? Và mình đang ở đâu?

Cô cố tìm một chút ký ức, một dấu vết nhưng tất cả chỉ là khoảng không mịt mờ. Đại não cô trống rỗng đến kỳ lạ, tựa như một chiếc gương mờ chẳng soi rõ bất kỳ hình ảnh nào.

Người đàn ông trước mặt càng thêm lo lắng khi thấy cô không đáp lời. Sắc mặt anh ta thoáng thay đổi, ánh mắt sắc bén hơn.

"Mạt Mạt? Có phải em không khỏe không? Hay chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé?"

Chưa kịp trả lời, Giang Mạt cảm nhận được thứ gì đó rung lên nhẹ nơi tay. cô cúi xuống nhìn, phát hiện điện thoại mình đang đặt trên bàn.

Tay cô nhấc điện thoại lên theo bản năng, tựa như cơ thể vẫn giữ được ký ức vận động dù đầu óc cô hoàn toàn mơ hồ. Chiếc màn hình sáng lên, một tin nhắn hiện ra, từng con chữ như khắc sâu vào tâm trí cô, mặc dù cô chẳng thể nhớ được điều gì khác:

"Quy tắc điều thứ nhất: Nhớ kỹ, bệnh viện là nơi tràn ngập nguy hiểm. Tuyệt đối không được đến."

Đọc xong, cô thoáng ngẩn người, ánh mắt rơi trở lại người đàn ông trước mặt. Anh ta dường như cũng đang cố nhìn trộm màn hình điện thoại của cô, trong mắt lóe lên sự nghi hoặc.

"Mạt Mạt, ai vừa nhắn tin cho em? Tại sao sắc mặt em lại tái nhợt thế này?"

Giang Mạt bất giác gập chiếc điện thoại lại, đặt úp xuống bàn, giọng nói khẽ khàng nhưng lạnh nhạt:

"Không ai cả."

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt chứa đựng sự không tin tưởng.

"Thật sao? Em trông như vừa gặp chuyện gì kinh khủng vậy. Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho anh biết."

cô lặp lại, giọng điệu không chút dao động:

"Thật sự không có ai cả. Em ổn."

Thấy cô nói vậy, anh ta tạm thời không hỏi thêm nhưng ánh mắt vẫn đượm vẻ quan tâm không giấu được. Anh đổi giọng, nhẹ nhàng hỏi:

"Được rồi, em muốn uống gì không? Ở đây có rất nhiều loại cà phê ngon đấy."

Nghe vậy, ánh mắt Giang Mạt vô tình rơi xuống tờ thực đơn trên bàn. Những dòng chữ ghi tên các loại cà phê hiện lên rõ ràng nhưng trong lòng cô lại trống rỗng. Tất cả dường như xa lạ, song một phần ký ức mơ hồ nào đó khiến cô vẫn nhận ra những con chữ quen thuộc.

Cô liếc qua thực đơn, rồi thản nhiên đáp:

“Cho em một ly dừa thanh mỹ thức.”

Người đàn ông trước mặt mỉm cười, giọng điệu pha chút hóm hỉnh:

“Lại là món này à? Vừa nãy em còn nói mỗi lần đến đây đều gọi món này, bảo là uống ngấy rồi. Hôm nay thử đổi sang món khác, xem thế nào?”

Thật vậy sao? Giang Mạt không tài nào nhớ được. Ký ức của cô như bị xoá sạch, chỉ còn lại những khoảng trống vô tận.

Cô nhún vai, đáp lời qua loa:

“Nhìn quanh chẳng có món gì mới mẻ. Thôi thì gọi lại món cũ vậy.”

Người đàn ông không tranh cãi, chỉ gật đầu rồi hỏi tiếp:

“Vậy em có muốn ăn gì không? Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì rồi.”

Lời nói của anh khiến Giang Mạt bất giác đưa tay lên bụng, cảm giác đói mơ hồ xuất hiện. cô nhìn lại tờ thực đơn, lật vài trang, rồi chỉ đại vào hình món gà viên:

“Cái này được.”

Anh gật đầu, quay sang gọi nhân viên phục vụ:

“Một ly dừa thanh mỹ thức, một ly mỹ thức và một phần gà viên. Cảm ơn.”

Nhân viên ghi nhanh rồi thu lại thực đơn, rời đi.

Cà phê được pha chế nhanh chóng, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp không gian. Gà viên, vốn là đồ ăn sẵn, cũng mau chóng được mang ra.

Giang Mạt nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị ngọt ngào, mát lạnh len lỏi qua đầu lưỡi nhưng cô không mấy chú tâm. Ánh mắt cô lặng lẽ quét qua không gian xung quanh.

Quán cà phê không đông khách. Ngoài bàn của họ, chỉ lác đác ba, bốn bàn khác có người ngồi. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp tạo nên một bầu không khí thư thái.