Hôm nay thời tiết thật đẹp, mặt trời rực rỡ trải dài khắp mười dặm. Gió nhẹ thoảng qua tấm rèm cửa, làm cho cả căn nhà sáng bừng lên.
Lưu Ngọc Bắc nằm dài trên giường, trông rất yếu ớt. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cổ sưng phồng lên một vòng, đặc biệt là chỗ tuyến thể nhô ra, nhìn qua thật ghê người.
Là một Alpha, tin tức tố của cậu và của người khác xung đột mạnh mẽ, hoàn toàn không dung hòa được, gây nên phản ứng dị ứng nghiêm trọng.
Hiện tại, Lưu Ngọc Bắc cảm giác như cơ thể mình đang trôi nổi trong đám mây. Mọi thứ đều mờ ảo, nhẹ bẫng, toàn thân đau nhức không thể cử động.
Cậu khó chịu vô cùng.
Không có ai ở bên cạnh cậu lúc này. Dù ánh mặt trời ấm áp, cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Quấn bao nhiêu lớp chăn cũng không đủ, tay chân vẫn cứ lạnh ngắt.
Hồi nhỏ, chỉ cần cậu bị cảm nhẹ, cha nhỏ Trương Tuế An đã lo lắng đến mức phải giải phóng tin tức tố để an ủi, chăm sóc cậu. Cả nhà đều vây quanh, sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì.
Còn bây giờ, chỉ còn lại mình cậu.
Lưu Ngọc Bắc cuộn người trên giường, co ro ở một góc. Rõ ràng giường chỉ là loại đơn, vậy mà cậu nằm co lại như trên chiếc giường lớn trăm mét vuông, trông nhỏ bé và đáng thương vô cùng.
Nằm lâu quá, cảm giác khó chịu tăng lên, cậu quyết định rời giường tìm thuốc uống.
Nhưng vừa mới bước xuống giường, cậu đã ngã mạnh xuống đất, đầu gối đập xuống sàn, máu chảy ào ạt.
Ngồi bất lực trên sàn, Lưu Ngọc Bắc nhìn máu chảy từ đầu gối, mãi lâu sau mới nhớ đến cách cha nhỏ từng làm. Cậu cúi xuống, thổi nhẹ lên vết thương như cách Trương Tuế An đã từng làm khi còn nhỏ.
Dường như cậu thấy cha nhỏ đang mỉm cười dịu dàng với mình, an ủi:
“Thổi thổi là sẽ không đau nữa.”
Cậu giơ tay ra như muốn ôm lấy Trương Tuế An, nhưng ngay khi sắp chạm vào, hình ảnh ấy biến mất.
Lưu Ngọc Bắc nghẹn ngào, hít mũi đầy khổ sở. Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cậu mới nhớ ra mình định làm gì, rồi gượng dậy, đi về phía phòng khách.
Cậu lục lọi khắp phòng khách nhưng không tìm thấy viên thuốc nào. Lúc này cậu mới nhận ra mình đã chuyển nhà quá vội, quên mất phải mua thuốc.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải ra ngoài để mua.
Bên ngoài trời quả nhiên rất đẹp. Lưu Ngọc Bắc lơ mơ nghĩ thầm.
Cậu vẫy tay gọi một chiếc taxi, lên xe rồi dựa lưng vào ghế, trong cơn lắc lư của chiếc xe, cậu mơ màng thϊếp đi.
Người tài xế hỏi chuyện cậu vài lần, cậu nghe thấy nhưng không đủ sức trả lời, chỉ gật đầu lễ phép thay cho lời đáp.
Trong lúc mơ hồ, cậu nhớ tài xế nói:
“Cậu bị bệnh đúng không? Nhanh uống thuốc đi, kẻo bệnh nặng thì không dễ khỏi đâu.”
Chỉ một câu quan tâm đơn giản ấy thôi mà cậu không thể kìm lòng được nữa. Vai cậu bắt đầu run rẩy, hốc mắt đỏ hoe, nhưng mãi chẳng rơi được giọt nước mắt nào.
Đôi khi là vậy, khi đã trải qua quá nhiều chuyện, tưởng như mình đã chai sạn, nhưng chỉ cần một lời hỏi han từ người xa lạ cũng đủ để làm mọi cảm xúc vỡ òa.
Lưu Ngọc Bắc đến bệnh viện, đăng ký và xếp hàng. Có lẽ vì đến sớm nên không có nhiều người, mọi thủ tục diễn ra rất nhanh.
Bác sĩ xem xét kết quả kiểm tra rồi cau mày:
“Tuyến thể của cậu tổn thương nghiêm trọng. Sau này phải chú ý nghỉ ngơi, dưỡng sức. Cậu có bị Alpha nào đánh dấu không?”
Lưu Ngọc Bắc lúng túng, mãi không biết trả lời thế nào.
Cậu thực sự bị Chung Ly Tuân cắn vào tuyến thể, nhưng cậu không chắc liệu điều đó có được coi là đánh dấu hay không. Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, cậu không biết phải nói sao với bác sĩ để tránh bị hiểu lầm rằng cậu đang yêu đương với một Alpha khác.
Điều này không tốt cho cả cậu lẫn Chung Ly Tuân. Cậu sợ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.
Bác sĩ nhìn biểu hiện của cậu, phần nào đoán ra được chuyện gì. Ông bình tĩnh giải thích:
“Hai Alpha vẫn có thể đánh dấu lẫn nhau, và đây không phải là chuyện nhỏ. Alpha và Omega vốn dĩ bị hấp dẫn lẫn nhau, nên việc đánh dấu là điều bình thường. Nhưng giữa hai Alpha, quan hệ thường mang tính cạnh tranh, và việc đánh dấu sẽ tạo ra sự áp chế cấp bậc. Nếu một Alpha chấp nhận tin tức tố của Alpha khác, việc này tương đương với việc người đó nhường bước, dẫn đến đánh dấu. Một khi đã bị đánh dấu, tin tức tố rất khó xóa bỏ, có thể theo cả đời, hoặc cậu sẽ biến thành Beta.”
Lưu Ngọc Bắc chỉ cảm nhận được sự mệt mỏi tột cùng, đôi mắt mờ đi, đầu óc đờ đẫn, không nghe rõ lời bác sĩ. Cậu chỉ lẩm bẩm trong đầu:
“Alpha với Alpha không thể đánh dấu nhau mà… Đây không phải đánh dấu, đúng không?”
Bác sĩ thở dài, dặn dò cậu một số điều cần chú ý, rồi đưa kết quả kiểm tra cho cậu. Trước khi cậu rời đi, bác sĩ không nhịn được mà nói thêm vài lời:
“Đi lấy thuốc đi. Cái Alpha kia cũng thật vô trách nhiệm, chuyện lớn như vậy mà không cùng cậu đến bệnh viện. Cậu cũng nên cẩn thận, đừng để bị mấy Alpha mới mẻ làm mờ mắt. Những trường hợp như vậy không phải là hiếm đâu.”