Lưu Ngọc Bắc gượng cười, hơi thở khó khăn, từng bước nặng nề lê chân đi tiếp. Lấy được thuốc xong, cậu gần như không chịu đựng nổi nữa, trong lòng thầm niệm vài câu để cố giữ tinh thần.
Khi đến trước cổng bệnh viện, bất chợt nghe có người gọi tên mình, cậu theo phản xạ quay lại, nhưng vừa xoay người đã ngã thẳng vào vòng tay người đó và lập tức ngất lịm.
Khi tỉnh lại, Lưu Ngọc Bắc thấy mình đang nằm trong một căn phòng ấm áp. Trên trần nhà dán đầy những ngôi sao nhỏ, bên cửa sổ treo vô số hạc giấy. Trên tủ đầu giường có một khung ảnh với hình một người nở nụ cười ngây ngô, ngây thơ.
Cậu thấy gương mặt này quen lắm, nhưng mãi không nhớ ra là ai.
Lưu Ngọc Bắc hơi nghiêng cổ, cảm giác tuyến thể đau nhói như bị kim châm, đầu óc cũng nặng trĩu, giống như vừa từ cõi chết trở về.
"Tỉnh rồi à? Không sao chứ?"
Một người dáng vẻ gầy yếu bước vào. Gương mặt ấy trông giống hệt người trong khung ảnh, chỉ là giờ đây giữa đôi mày đã bớt đi nét ngây thơ, thay vào đó là chút già dặn.
Lưu Ngọc Bắc buột miệng:
"Tôi sao lại ở đây? Chẳng phải tôi đang ở bệnh viện sao?"
Người kia mỉm cười, đặt hộp thuốc cầm trên tay xuống bên cạnh:
"Tôi là Diệp Hoài Hi. Thế nào, cậu nhớ ra chưa?"
Diệp Hoài Hi… cái tên này nghe rất quen, như đã từng nghe ở đâu đó. Lưu Ngọc Bắc ngẫm nghĩ nhưng không thể nhớ ra.
Thấy vậy, Diệp Hoài Hi cũng không ép:
"Chúng ta từng là bạn học cấp ba. Lúc thấy cậu ngất xỉu, tôi không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa về nhà tôi. Ngượng quá… Nhưng cậu sốt cao đến đáng sợ như vậy, sao còn tự đi mua thuốc?"
Diệp Hoài Hi nhíu mày thật sâu, giọng đầy trách móc:
"Thể trạng khỏe mạnh của một Alpha cũng không chịu nổi mà cậu còn cố sức như thế."
Lưu Ngọc Bắc chỉ gật đầu:
"Không sao, cảm ơn."
Cậu không muốn nói nhiều. Với cậu, nói cũng chẳng để làm gì vì không ai có thể thật sự hiểu nỗi khổ của cậu. Một khi nói ra, cảm xúc sẽ tuôn trào, không thể ngừng lại được. Huống hồ đây là nhà người lạ, nói nhiều chỉ khiến người ta khó chịu.
Tuy vậy, người trước mặt này, cậu vẫn thấy có gì đó rất quen thuộc, như thể đã từng gặp gỡ.
Lưu Ngọc Bắc thử dò hỏi:
"Bạn học cấp ba? Cậu có phải là người hay ngồi ở cuối lớp, nhỏ con và gầy gò không?"
Diệp Hoài Hi khẽ cười:
"Cuối cùng cậu cũng nhớ ra. Lúc ấy, cả lớp chỉ có mình cậu chịu nói chuyện với tôi. Nhưng sau đó học kỳ hai cậu không đến nữa..."
Học kỳ hai… Đó là khi cha cậu, Trương Tuế An, được chẩn đoán mắc bệnh nặng. Chữa trị, mua thuốc, hóa trị… tất cả đều tốn kém. Nhà không đủ tiền, Lưu Ngọc Bắc đành nghỉ học để đi làm thêm phụ giúp gia đình.
Cậu cười chua xót. Dường như nhận ra tâm trạng cậu, Diệp Hoài Hi liền chuyển chủ đề:
"Thôi được rồi, cậu ăn cháo trước đi, rồi uống thuốc. Ăn xong chúng ta ra ngoài chơi, hôm nay vừa hay có phiên chợ, đi dạo cho khuây khỏa."
Lưu Ngọc Bắc gật đầu. Dù lớn lên ở thành phố Lâm An, cậu cũng chưa từng có dịp đi dạo chợ quê, nên cảm thấy khá háo hức.
Trong một phòng thí nghiệm lạnh lẽo đến thấu xương, hôm nay lại trở nên náo nhiệt lạ thường.
Chung Ngự Sâm và Chung Hề đứng phía sau với tư cách hậu bối. Chung Hải Thịnh và anh cả Chung Hải Xương đứng cạnh nhau, cả hai gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt đổ dồn về phía Chung Ly Tuân, người đang cầm trên tay con dao giải phẫu.
Chung Ly Tuân thản nhiên vuốt lưỡi dao, ánh mắt phản chiếu một vẻ âm u:
"Sao thế? Hôm nay mọi người có nhã hứng ghé thăm phòng thí nghiệm của tôi à?"
Chung Hải Xương chỉ tay vào người Omega đang thoi thóp nằm trên giường thí nghiệm, lớn tiếng quát:
"Đồ khốn! Quỳ xuống! Mày lại làm trò gì nữa đây? Nháo tới mức chết người còn chưa đủ sao!?"
Chung Ly Tuân chậm rãi quay sang nhìn Chung Hải Thịnh, nở một nụ cười nhạt:
"Nhị thúc dạy tôi rằng, làm việc phải nghĩ đến hậu quả. Tôi sợ hắn cầm kết quả khám thai đến tìm nhị thúc nên phải nhổ cỏ tận gốc, xóa sạch dấu vết đánh dấu trên người hắn…"
Chung Hải Xương liếc nhìn Chung Hải Thịnh, còn Chung Hải Thịnh thì ho khan một tiếng, hai tay đan chéo trước bụng, thành thật nói:
"Nói bậy, Ta chưa từng dạy con làm vậy."
Chung Hải Xương lập tức tiến tới, giáng một cái tát mạnh lên mặt Chung Ly Tuân, quát lớn:
"Không biết hối cải! Cút vào mật thất diện bích suy nghĩ lại cho tao!"
Không ai ngờ rằng Chung Hải Xương sẽ ra tay đánh người. Tất cả những người có mặt trong phòng đều nín thở, không ai dám lên tiếng.
Chung Hề rụt rè kéo nhẹ góc áo của anh hai, hy vọng anh có thể nói vài lời xoa dịu. Ở nhà, cha vốn quý mến nhất là anh hai vì tính cách khôn khéo, biết điều. Chỉ cần anh hai lên tiếng, chắc chắn cha sẽ bớt giận.
Chung Ngự Sâm âm thầm giải phóng tin tức tố an ủi, mong rằng Chung Ly Tuân sẽ cúi đầu nhận lỗi. Bởi lẽ, nếu còn xảy ra thêm một vụ mất mạng nào nữa thì không thể cứu vãn nổi.