Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 14

Nhớ lại chuyện Lưu Ngọc Bắc chủ động lấy rượu vang đỏ lúc ăn cơm, Chung Ly Tuân bớt giận phần nào. Hắn cởi bỏ các ràng buộc trên người cậu:

“Tại sao lại làm vậy với tôi?”

Lưu Ngọc Bắc ấp úng:

“Hiện tại tôi chưa thể nói, sau này, nếu có cơ hội, tôi sẽ giải thích rõ ràng. Có được không?”

“Được.”

Nhìn nụ cười lạnh của Chung Ly Tuân, Lưu Ngọc Bắc bất giác lùi lại. Những ký ức tồi tệ của đêm qua tràn về, tuyến thể của cậu vẫn còn đau nhức. Cậu biết nếu không vì lý do nào đó, Chung Ly Tuân có thể đã thực sự cắn nát tuyến thể của mình.

Có lẽ, Chung Ly Tuân thật sự coi cậu là bạn, nhưng cậu đã phản bội niềm tin đó, gây ra sự việc này.

Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy day dứt.

Chung Ly Tuân dễ dàng bị dỗ dành, một lời xin lỗi đã làm hắn bớt giận. Chính hắn cũng không hiểu tại sao, rõ ràng rất tức giận, nhưng khi thấy vẻ mặt chân thành của Lưu Ngọc Bắc, sự giận dữ của hắn liền tan đi một nửa.

Dường như, hắn cảm thấy bản thân có thể đã hiểu lầm cậu. Dù sao, từ lúc nghe cuộc gọi của Lưu Ngọc Bắc, hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Dựa vào hiểu biết của mình, hắn tin rằng cậu không bao giờ vô duyên vô cớ rủ hắn ăn cơm.

Chính vì vậy, trước khi đến, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, muốn xem Lưu Ngọc Bắc toan tính điều gì. Nhưng không ngờ cậu lại làm ra chuyện như vậy.

Thật sự khiến hắn vô cùng tức giận, hắn không thể chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào. Cũng may, Lưu Ngọc Bắc nhận sai rất nhanh, hơn nữa thái độ lại rất chân thành.

Tuy nhiên, hắn không dễ dàng tha thứ cho tên tiểu tử thối nào đã xúi giục Lưu Ngọc Bắc làm chuyện xấu, khiến cậu bị ảnh hưởng và sa ngã.

Nhận thấy Chung Ly Tuân không còn tức giận như lúc đầu, Lưu Ngọc Bắc cẩn thận đảm bảo:

“Tôi cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Chung Ly Tuân đáp lời:

“Được rồi.”

Tên ngốc này rõ ràng là bị người khác xúi giục. Dựa vào thái độ nghiêm túc ăn năn của cậu, hắn miễn cưỡng tha thứ cho lần này.

Không hiểu sao, Lưu Ngọc Bắc luôn cảm thấy giọng điệu của Chung Ly Tuân có chút ngạo kiều. Chuyện này xem như đã được giải quyết, Chung Ly Tuân cũng thả cậu đi. Nhưng tên tiểu tử thối kia thì chắc chắn không thể thoát được.

Sau khi tiễn Lưu Ngọc Bắc rời khỏi, Chung Ly Tuân quay lại phòng thí nghiệm, nâng giường thí nghiệm lên một lần nữa.

Tuyến thể đã bị gác lại quá lâu, nhịp đập không còn mạnh mẽ như trước, xung quanh những vết máu cũng đã bắt đầu khô cứng.

Chung Ly Tuân nhìn Lưu Ngọc Cẩm đang nằm trên giường, ánh mắt đầy sự lạnh lùng tàn nhẫn:

“Tỉnh rồi thì đừng giả chết nữa. Ai cho mày lá gan dám động đến tao?”

Tuyến thể của Lưu Ngọc Cẩm đã bị lấy ra trực tiếp, không dùng bất kỳ loại thuốc gây mê nào. Giờ đây, khi tỉnh lại, cơn đau truyền khắp cơ thể, làm hắn cảm giác như bản thân sắp không chịu nổi. Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hơn là ánh mắt của Chung Ly Tuân – ánh mắt như một ác ma đến từ địa ngục, sẵn sàng lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Hắn cố gắng mở miệng, nhưng đau đớn khiến không thể thốt nên lời, chỉ phát ra những âm thanh nghẹn ngào đầy sợ hãi. Trong đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn, hắn thật sự lo lắng rằng giây tiếp theo Chung Ly Tuân sẽ gϊếŧ mình.

Tất cả những gì hắn phải chịu đều bắt nguồn từ Lưu Ngọc Bắc.

Chung Ly Tuân nhận thấy ánh mắt biến đổi của hắn, liền vươn tay nắm lấy tuyến thể đang nằm trong dụng cụ chứa, máu đỏ đặc dính đầy tay. Hắn lạnh lùng ném tuyến thể trở lại vật chứa, rồi tỏ vẻ chán ghét, xoa xoa tay:

“Tránh xa Lưu Ngọc Bắc ra. Nếu còn lần nữa, sẽ không chỉ dừng lại ở việc đào tuyến thể đơn giản như vậy đâu.”

Lời hắn nói bình thản đến đáng sợ, không giống như đang uy hϊếp mà như đang nói một sự thật hiển nhiên.

Chính vì vậy, loại người như Chung Ly Tuân khiến người khác khϊếp đảm.

Lưu Ngọc Cẩm hoảng hốt gật đầu lia lịa, bất chấp cơn đau từ cổ truyền đến. Động tác mạnh làm vết thương một lần nữa rách ra, máu tươi chảy tràn xuống.

Chung Ly Tuân không định để hắn chết ngay trên bàn thí nghiệm. Anh thao tác máy móc, khâu lại tuyến thể cho Lưu Ngọc Cẩm.

Nhưng lần khâu lại này không khác gì biến hắn thành kẻ tàn phế. Độ đậm đặc của tin tức tố giảm đi một nửa, khả năng cảm nhận tin tức tố cũng giảm sút nghiêm trọng, không thể phục hồi. Hắn giờ đây chỉ còn gần như là một Beta, nhưng lại không hoàn toàn là Beta.

Chung Ly Tuân tiếp tục cảnh cáo:

“Tránh xa Lưu Ngọc Bắc ra, đừng nghĩ đến bất kỳ trò xấu nào. Nếu không, hậu quả không phải thứ mày có thể chịu đựng được.”

Lưu Ngọc Cẩm đã ngất xỉu vì đau đớn, hoàn toàn không nghe thấy lời Chung Ly Tuân nói.

Chung Ly Tuân hừ lạnh một tiếng:

“Thật không chịu nổi. Chưa gì đã ngất.”