Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 13

Đầu dây bên kia im bặt. Sau đó, điện thoại bị cúp ngang.

Linh tính có chuyện chẳng lành, Lưu Ngọc Bắc vội vàng chạy đến, dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Bên trong tối đen như mực. Cậu lần mò bật đèn. Ánh sáng trắng chói lóa khiến cậu hơi nheo mắt. Khi quen dần, cậu mới nhận ra chỉ có Lưu Ngọc Cẩm nằm trên giường, không thấy bóng dáng Chung Ly Tuân đâu.

Lưu Ngọc Bắc thử gọi vài tiếng. Nhưng người nằm trên giường không phản ứng. Cậu tiến lại gần kiểm tra hơi thở của Lưu Ngọc Cẩm, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn còn sống.

Bỗng, một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa tủ bị kéo mạnh.

Lưu Ngọc Bắc cảnh giác quay lại, đối diện với một ánh mắt lạnh băng, sắc như dao.

Tim cậu như ngừng đập. Theo bản năng, cậu quay người định bỏ chạy, nhưng chưa kịp bước đã bị túm thô bạo, lôi vào tủ quần áo.

"Có vẻ tôi đã đối xử với cậu quá tốt hả."

Chung Ly Tuân nói, giọng trầm thấp, một tay đẩy cậu vào không gian chật hẹp trong tủ.

Mọi thứ chợt tối sầm. Miệng cậu bị bịt kín, hoảng hốt mở to mắt, cố gắng giãy giụa trong vô vọng.

Tủ quần áo nhỏ chỉ đủ chứa hai người. Chung Ly Tuân dùng một tay đóng chặt cửa tủ, không để lại khe hở nào, như muốn nhốt cả hai đến nghẹt thở.

Anh áp sát người lên Lưu Ngọc Bắc, cằm tựa lên vai cậu. Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:

"Có phải tôi đối xử với cậu quá tốt đúng không?"

Giọng nói của anh, trầm thấp nhưng đầy lạnh lẽo, như ác quỷ thì thầm, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn hòa thường ngày.

Lưu Ngọc Bắc lắc đầu liên tục. Nỗi sợ hãi dâng tràn, khiến cậu không thể thốt nên lời, chỉ biết áp mặt vào cánh tủ lạnh băng, cảm giác như dưỡng khí ngày càng ít đi. Ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ.

"Hả? Nói đi!"

"Không… không phải."

"Vậy mày nói tôi nghe. Tại sao lại làm vậy?"

"Tôi…"

Lưu Ngọc Bắc không biết phải giải thích thế nào. Cậu chọn cách im lặng, không giãy giụa nữa.

Đột nhiên, cổ cậu đau nhói. Tuyến thể bị cắn, mùi hương từ tin tức tố của Chung Ly Tuân tràn ngập, xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu.

Hai luồng tin tức tố trong cơ thể Lưu Ngọc Bắc đối đầu, không bên nào chịu nhường. Dòng máu trong người cậu như bị cuộn trào, tuyến thể thì đập mạnh như muốn phá vỡ lớp da mỏng manh. Trong bóng tối, mọi cảm giác bị khuếch đại đến cực độ, cậu cảm thấy mình sắp chết.

Đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc Bắc cảm nhận rõ rệt hơi thở của cái chết đến gần như thế.

Luồng tin tức tố bất chợt rót mạnh vào cơ thể, ý thức của cậu gần như sụp đổ. Mắt mở to đầy sợ hãi, nhưng miệng bị bịt kín, kêu cứu cũng không thành tiếng, chỉ còn biết vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Chung Ly Tuân bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như của quỷ Satan:

“Thích không? Tất cả đều là hương vị của tôi.”

“Không…” – Lưu Ngọc Bắc giương to đôi mắt, rõ ràng cảm nhận được một thứ không thuộc về cơ thể mình đang tiến vào.

Một cây kim lạnh buốt đâm vào tĩnh mạch, dòng chất lỏng giá băng lan tỏa trong máu, chảy khắp toàn thân. Ý thức của Lưu Ngọc Bắc mờ dần, trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, cậu lí nhí thốt lên:

“Thực xin lỗi...”

Chung Ly Tuân thả cậu ra, liếʍ môi một cách chậm rãi. Trong miệng hắn đầy mùi máu tanh, vị tin tức tố chanh ngọt cũng bị át đi.

Dữ liệu thí nghiệm trên màn hình nhảy số nhanh chóng. Chung Ly Tuân đứng bên bàn thao tác, khuôn mặt lạnh lùng điều chỉnh các thiết bị thí nghiệm.

Trong phòng có hai chiếc giường: một chiếc nằm ở góc Tây Bắc, nơi thường dùng để nghỉ ngơi; chiếc còn lại ở chính giữa, dùng để tiến hành thí nghiệm.

Lưu Ngọc Cẩm nằm trên chiếc giường chính giữa, sắc mặt nhợt nhạt. Trên cơ thể anh ta gắn đủ loại thiết bị, phía sau cổ trống trơn, không còn tuyến thể. Bên cạnh, một chiếc vật chứa đầy máu đỏ đang rung lên, bên trong chứa một tuyến thể đang hoạt động.

Chung Ly Tuân nhấn một nút trên tường, chiếc giường thí nghiệm từ từ hạ xuống và biến mất. Sàn nhà khép lại hoàn chỉnh, như chưa từng tồn tại chiếc giường nào.

Ở góc Tây Bắc, Lưu Ngọc Bắc nằm trên giường, gương mặt hoảng hốt. Tay cậu vô thức vung vẩy, miệng lẩm bẩm “Không cần”, như thể đang gặp ác mộng.

Chung Ly Tuân bước đến, lấy ra một chiếc còng tay, cột cậu chặt vào giường. Sau đó, hắn cầm một chiếc kim bạc, chích vào ngón tay cậu.

“A!” – Lưu Ngọc Bắc hét lên đau đớn, lập tức tỉnh giấc. Thứ đầu tiên cậu thấy là gương mặt tối tăm của Chung Ly Tuân, ký ức của đêm qua dồn về như cơn ác mộng, khiến cậu hét lớn:

“Không cần…”

Chung Ly Tuân bật cười lạnh, siết chặt cằm cậu, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn:

“Dám bày trò với tao, mày là người đầu tiên.”

Cằm Lưu Ngọc Bắc đau đớn, như sắp bị bóp gãy. Nước mắt chực trào ra, nhưng cậu cố kìm nén, tay nắm chặt khăn trải giường, không cho phép mình khóc.

Cậu khẽ nói, giọng đầy áy náy:

“Xin lỗi…”

Chung Ly Tuân hơi bất ngờ, thả lỏng cậu ra:

“Xin lỗi chuyện gì?”

“Tôi không nên làm như vậy với anh. Thật sự xin lỗi.”