Phương Bác cười xấu hổ, quay qua nói với Sơ Vũ: "Ồ, hóa ra em là người thuê mới à? Thôi bọn anh về trường trước đây. Em đi với Anh Thẩm thì không cần lo gặp phải mấy tên biếи ŧɦái nữa."
Hai nhóm chia tay, trên đường từ đồn cảnh sát về khu chung cư, lác đác vài sinh viên vẫn đi lại, nhưng Sơ Vũ vẫn không thể nguôi nỗi sợ hãi sau chuyện vừa rồi.
"Cô sợ lắm à?" Giọng Thẩm Trạc bất ngờ vang lên.
Không phải anh cố tình quan sát, chỉ là sự run rẩy bên cạnh anh quá rõ ràng, như thể cô sắp khuỵu chân mà ngã xuống.
"Hả?" Sơ Vũ lúc này mới nhận ra tay mình thả lỏng bên người vẫn đang run nhẹ. Dưới ánh đèn đường, giữa mùa hè mà nhiệt độ cơ thể cô dường như thấp hơn bình thường.
Cô lắc đầu: "Cũng không hẳn, tên đó bị bắt rồi cũng chẳng có gì đáng sợ nữa."
Thẩm Trạc liếc nhìn sắc mặt cô, làn da vốn trắng nay lại nhợt nhạt, không có chút sức sống. Khuôn mặt mộc mạc với đôi mắt hạnh nhân long lanh nước, trông nhỏ nhắn như một học sinh tiểu học.
"Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, gặp phải chuyện như vậy, sợ hãi là bình thường."
Thực ra Sơ Vũ cũng không đến mức sợ quá. Trước đây, gia đình từng gửi cô đi học Taekwondo một thời gian. Cộng thêm trời sinh có sức khỏe, nếu xảy ra nguy hiểm, cô hoàn toàn có thể thử đối đầu.
Chỉ là, việc run rẩy này cô không kiểm soát được.
"Thế anh có cách nào không?" Cô tò mò hỏi.
Chẳng lẽ chỉ hỏi xong rồi để đấy?
Không gian yên lặng một lúc.
Sơ Vũ thấy hơi ngại, không phải cô có suy nghĩ lãng mạn gì, nhưng theo kinh nghiệm từ phim thần tượng và tiểu thuyết, trong tình huống này, nam chính thường thể hiện một chút phong thái đàn ông.
Ví dụ như nắm tay hoặc khoác vai an ủi.
Cô bắt đầu nghĩ nên chấp nhận hay từ chối, nếu chấp nhận thì quan hệ của họ quá xa lạ để làm điều này, còn nếu từ chối, liệu anh ta có tự ái mà bỏ cô lại giữa đường không?
Khi cô còn đang rối rắm thì giọng nói lười biếng của Thẩm Trạc vang lên:
"Thế cô thử đứng bên đường hét lên vài câu kiểu "Tôi bị thần kinh" xem, như thế ai cũng sẽ chú ý đến cô, bận xấu hổ thì còn đâu thời gian mà sợ nữa.”
Sơ Vũ: …
Đây có phải là con người nói chuyện không thế?
Cô cúi đầu, bước nhanh hơn, không thèm nhìn gương mặt điển trai bên cạnh: "Thần y ạ, tôi giờ hết sợ rồi."
Bên cạnh, một tiếng cười khẽ vang lên, giọng nói trầm thấp như có dòng điện nhẹ chạy qua. Sơ Vũ cảm thấy nửa người mình tê rần.
Chắc chắn là được đào tạo chuyên nghiệp!
"Đùa thôi mà." Thẩm Trạc đổi vị trí, đi sang bên trong vỉa hè: "Đi phía trong đi."
Trong lòng Sơ Vũ trào dâng cảm kích, ai mà còn nói gì xấu về nghề của anh, cô sẽ là người đầu tiên phản đối. Rõ ràng tốt hơn hẳn Giang Ký Bạch.
Hai tháng yêu đương với Giang Ký Bạch, mỗi lần đi ra ngoài anh ta chẳng bao giờ để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng những điều nhỏ nhặt lại thể hiện rõ nhất nhân cách con người.