“Về trường thôi mấy anh em, chẳng lẽ định cắm trại ở đồn cảnh sát luôn à?”
Phương Bác đứng bên cạnh xen vào, ánh mắt liếc qua Sơ Vũ, tò mò hỏi: "Đàn em học khoa gì thế?"
Sơ Vũ bị kẹp giữa Thẩm Trạc và Phương Bác, thầm nghĩ chẳng lẽ mình trông giống tân sinh viên lắm sao: "Khoa công nghệ thông tin, năm hai. Còn các anh?"
Thẩm Trạc khẽ nhướng mày, cúi đầu chỉ thấy đỉnh đầu lông xù của cô, ánh mắt như có gì đó thoáng qua.
Phương Bác chỉ vào Thẩm Trạc, cười đầy ẩn ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta thấy Thẩm Trạc nhớ tên một cô gái.
“Bọn anh năm tư, anh học khoa Hóa, còn bên cạnh em chính là học trưởng trực hệ của em, cũng học kế viện.”
“Kỹ...viện?” Sơ Vũ hơi ngập ngừng nhắc lại.
Xã hội bây giờ không né tránh khi nói về nghề nghiệp, nhưng mà… nơi làm việc của “vịt” hình như không gọi thế thì phải?
Thẩm Trạc khẽ “chậc” một tiếng, liếc nhìn Phương Bác: “Viện Khoa học Máy tính thì cứ nói là Viện Khoa học Máy tính, bày đặt nói tắt linh tinh.”
Sơ Vũ lúc này mới phản ứng lại, vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ không đứng đắn của mình, chậm rãi mở miệng: “Vậy thì thật không công bằng chút nào.”
“Cái gì không công bằng?” Thẩm Trạc hỏi.
“Vậy các bạn nữ ở khoa Phần mềm chẳng phải có thể tự nhận mình là ‘soft girl’ sao?”
"Phụt—" Phương Bác cười sặc sụa, không ngờ cô bé này còn có khiếu hài hước như vậy.
"Đàn em, nhìn em có tố chất làm diễn viên hài đấy."
Thẩm Trạc cảm thấy chỉ trong một ngày, anh đã phải chấp nhận rằng cô bạn cùng nhà này có một cách nhìn đời thật sự khác biệt.
Anh ngắt luôn chủ đề không cần thiết này: "Nếu không về trường thì cổng ký túc đóng thật đấy."
"Đàn em, em ở tòa nào? Anh đưa em về nhé. Đàn anh trực hệ đây không ở ký túc xá đâu, thiếu gia nhà yếu ớt này quen ở ngoài rồi." Phương Bác tỏ vẻ nhiệt tình, thực chất chỉ thấy Sơ Vũ thú vị.
Nghe đến bốn chữ "thiếu gia yếu ớt", Sơ Vũ ngước mắt lên nhìn Thẩm Trạc, đúng lúc ánh mắt của hai người giao nhau.
“Cô ấy không ở ký túc xá, cậu tự về đi.” Giọng điệu Thẩm Trạc nhàn nhạt, nhưng chẳng biết câu này khiến Phương Bác kinh ngạc thế nào.
“Không phải chứ, Anh Thẩm, dù cậu biết tên cô ấy trước tôi, cũng không thể biết cả chỗ ở của cô ấy chứ? Chẳng lẽ lời nói dối vừa rồi là thật, hai người thực sự là một đôi à? Ôi trời, đúng là thiếu gia già cặp với gái trẻ đây mà!"
Khi Sơ Vũ còn chưa kịp nghĩ cách giải thích thì Thẩm Trạc đã thản nhiên lên tiếng: "Đừng chuyện gì cũng nghĩ theo hướng quan hệ nam nữ."
Phương Bác nghe xong cũng cảm thấy suy nghĩ của mình hơi lệch lạc, bèn đổi hướng: "Thế thì là gì? Anh trai em gái à?"
Sơ Vũ sợ cậu ta càng nói càng đi xa, vội vàng ngắt lời. Dù sao sau này nếu họ đến nhà tìm Thẩm Trạc thì chuyện này cũng không giấu được.
Cô giải thích: "Là tôi thuê chung nhà với anh ấy."
Thẩm Trạc nhìn Phương Bác, gật nhẹ đầu: "Đi rửa lại não đi."