Soái Ca Độc Miệng Chung Nhà Là Trai Bao

Chương 11: Mỹ nhân cứu anh hùng

"Đây là lần thứ mấy rồi? Lần trước vừa bị tạm giam, giờ lại gây chuyện. Tôi cảnh cáo anh, tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng bị xử lý nghiêm." Viên cảnh sát tỏ rõ sự khó chịu.

Gã đàn ông lắp bắp không nói nên lời, gã không ngờ cảnh sát lại nhớ mặt mình.

Sơ Vũ là sinh viên năm hai, nhưng cô luôn không quan tâm chuyện ngoài đời. Vì vậy, cô hoàn toàn không biết rằng quanh khu vực gần trường có một kẻ hay gây chuyện.

Cảnh sát vẫn theo thói quen dặn dò đám sinh viên trẻ tuổi, ánh mắt chuyển qua Thẩm Trạc và nhẹ giọng nhắc nhở:

"Dù là cứu người cũng không nên hành động bộc phát, chú ý chừng mực, cậu tên gì?"

Sơ Vũ hoảng hốt, sợ rằng chuyện này sẽ làm liên lụy đến Thẩm Trạc. Nếu cảnh sát ghi lại tên và thông báo về trường thì rắc rối to.

Cô lấy hết can đảm, lên tiếng: "Chú ơi, không phải cứu người đâu ạ!"

Cả Thẩm Trạc lẫn viên cảnh sát đều quay lại nhìn cô. Thẩm Trạc không có vẻ gì lo lắng, chỉ chờ xem cô sẽ bịa ra chuyện động trời gì nữa.

Dưới ánh mắt của cảnh sát, Sơ Vũ không hề do dự, nắm lấy góc áo của Thẩm Trạc, dõng dạc tuyên bố: "Anh ấy là bạn trai cháu, vừa rồi chỉ là thấy cháu bị quấy rối nên không kiềm chế được. Chúng cháu... đây là tự vệ chính đáng!"

Mắt Sơ Vũ vốn đã hơi đỏ, trông như sắp khóc đến nơi. Cô ngước lên nhìn viên cảnh sát với ánh mắt đáng thương.

"Chú ơi, pháp lý cũng không ngoài tình người. Bạn trai cháu làm thế cũng chỉ vì muốn cứu cháu thôi."

Thẩm Trạc ngồi bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng, cô gái này học khoa diễn xuất hay sao mà có thể ứng biến tài tình thế?

"Thôi nào, đừng khóc." Viên cảnh sát luống cuống rút khăn giấy đưa cô. Dù sao gã đàn ông kia cũng là kẻ quen mặt, mà Thẩm Trạc lại ra tay rất khéo, chẳng có cơ sở để truy cứu trách nhiệm.

Thật ra ông chỉ định dọa mấy sinh viên trẻ để tránh chuyện bốc đồng không hay.

"Được rồi, được rồi, mấy đứa về trường đi."

Sơ Vũ lập tức đứng dậy, vội vàng kéo cả nhóm đi ra, sợ ở thêm một phút lại có vấn đề gì xảy ra.

Viên cảnh sát không phải người ngốc, cặp đôi thật sự mà bị đưa tới đây thì ai chẳng ôm ấp dỗ dành nhau, nhưng ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Trước khi họ rời đi, ông còn không quên chọc cô một câu: “Cô bé, đừng quên nắm chặt tay bạn trai nhé!”

Sơ Vũ nghe thấy câu đó liền bước hụt, suýt ngã nhào xuống cầu thang, may mà người đi sau là Thẩm Trạc kịp túm lấy cổ áo cô kéo lại.

Trong lòng cô biết ơn, nhưng hành động này giống như anh đang xách một con chó con, khiến cô ngượng đến mức không biết nói gì.

"Cảm ơn." Cô lúng túng nói.

Thẩm Trạc buông tay, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Mỹ nhân cứu anh hùng."

Nhớ lại lời vừa nói lúc nãy, mặt Sơ Vũ lập tức đỏ bừng:"Tôi chỉ... chỉ nghĩ cho tất cả mọi người thôi, anh đừng để ý."