“Sao vậy, cô Tống? Sao cô lại nhìn em như thế?” Nhất Ngạn chạm tay vào má, tay kia đút vào túi quần, bước đến trước mặt cô.
Nụ cười của cậu rất thân thiện, không khiến người khác cảm thấy khó chịu chút nào.
Lúc đó, nếu không có cậu giúp, có lẽ cô đã sớm chết cháy trong đám lửa rồi. Nhưng, cậu thực sự chỉ là một học sinh bình thường thôi sao?
Thanh Hà có chút không chắc chắn, luôn cảm thấy cậu như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng mờ ảo, không thể nhìn rõ.
Đối với những người mà cô không nắm chắc, cô luôn giữ khoảng cách an toàn.
Tuy nhiên, dù sao cậu cũng đã cứu cô. Không nói lời cảm ơn mà quay lưng bỏ đi thì thật không phải phép.
Thanh Hà mỉm cười với cậu, “Cảm ơn em đã cứu cô. Trời cũng đã tối, cô phải về rồi. Em cũng mau về nhà đi, nhớ cẩn thận, đừng lang thang ngoài đường vào buổi tối.”
“Cảm ơn cô đã lo lắng. Nhưng trời đã tối rồi, cô là phụ nữ đi một mình không an toàn, để em tiễn cô một đoạn nhé.”
Cô vừa định từ chối, cậu đã ngắt lời: “Vừa hay cùng đường mà.”
Con hẻm nhỏ về đêm, gió lạnh thổi qua có chút buốt giá. May mà nơi này cách bến đò không xa, ngồi thuyền mái vòm một lát là tới cửa nhà cô.
Chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhẹ trên mặt nước, người chèo thuyền rút mái chèo ra, đặt lên bậu cửa nhà cô để giữ thuyền khỏi trôi đi. Thanh Hà cảm ơn, nâng váy định bước qua, nhưng chiếc thuyền đột nhiên chao mạnh. Một chân cô đã đặt lên bậu cửa, chân kia vẫn còn trên thuyền, thuyền lập tức rời khỏi bờ. Đôi chân cô bị kéo căng ra, suýt chút nữa ngã nhào xuống nước.
Phía sau có một cánh tay vòng qua eo cô, người đó từ thuyền nhảy phốc lên bậu cửa, mang theo cô nhẹ nhàng đáp xuống.
Nhất Ngạn đặt một tay lên khung cửa, nói: “Cẩn thận một chút.”
Mặt Thanh Hà thoáng ửng đỏ, muốn đẩy cậu ra, nhưng khoảng cách từ bậu cửa xuống nước chỉ tầm 10cm, lại thêm ngưỡng cửa nhô cao. Chỉ cần bất cẩn một chút là có thể ngã xuống.
Cô cuống cuồng lục tìm chìa khóa trong túi, nhưng càng vội thì càng không thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì sốt ruột.
Mãi đến khi hai túi bên váy bị lộn ra, cô mới tìm được chùm chìa khóa.
Trời tối mờ mịt, chỉ có vài cột điện ở những gò đất nhô lên phía bờ sông đối diện, treo ba chiếc đèn công nghiệp chụp sắt xanh . Hai trong số đó đã hỏng, chỉ còn một chiếc phát ra thứ cậu sáng yếu ớt, âm u.
Thanh Hà luôn buộc tất cả chìa khóa vào cùng một chùm vì nghĩ rằng như vậy sẽ tiện lợi hơn. Nhưng lúc này, cô cảm thấy quyết định đó thật ngu ngốc. Hàng chục chiếc chìa khóa, dưới cậu sáng mờ mịt của đêm tối, làm sao phân biệt được?
Cô lo lắng đến toát mồ hôi, chỉ chú ý vào bàn tay của Nhất Ngạn đặt trên eo mình, mang theo sức nóng như thiêu đốt, dường như có thể thiêu cô thành tro bụi.
“Cô giáo Tống...”
“Hả?” Thanh Hà vừa căng thẳng vừa bất cẩn, chùm chìa khóa “tõm” một tiếng rơi xuống nước.
Cô sững sờ đứng đó, nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu. Nhất Ngạn cuối cùng không nhịn được bật cười.
Thanh Hà trách móc: “Sao em lại gọi đột ngột như vậy?”
“Được rồi, được rồi, là lỗi của em. Cô đừng giận em mà.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, Thanh Hà không thể tức giận được, chỉ cúi đầu thở dài. Gương mặt cô tràn đầy vẻ chán nản. Giờ làm sao đây? Chẳng lẽ phải phá cửa vào? Nhưng cô có khả năng đó sao?
“Được rồi, để em tìm lại giúp cô.” Không đợi cô trả lời, Nhất Ngạn đã lao đầu xuống nước.
Những vòng sóng nước từ từ lan rộng, chẳng mấy chốc mặt nước lại trở nên tĩnh lặng.
Gió đêm khá lạnh, mặt nước tối đen như mực, trông như một đầm lầy sẵn sàng nuốt chửng bất cứ thứ gì.
Thanh Hà cảm thấy ruột gan bồn chồn, lo lắng nhìn chằm chằm mặt nước. Nhưng một lúc lâu vẫn không thấy Nhất Ngạn trồi lên, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Nhất Ngạn, em đâu rồi? Đừng làm cô sợ. Mau lên đi!”
Tiếng gọi của cô vọng lại từ mặt nước, lạnh lẽo đến mức khiến cô càng thêm bất an.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, đập thình thịch trong l*иg ngực. Khuôn mặt cô trắng bệch như lớp sơn bong tróc trên tường.
Thanh Hà ôm lấy mặt, bất lực tựa vào cửa.
Đột nhiên, mặt nước vang lên một tiếng “ào ——”, hàng loạt tia nước bắn tung tóe. Nhất Ngạn ngửa người nổi trên mặt nước, bơi linh hoạt như một con cá, nhanh chóng trườn đến mép cửa và bám lấy bậu cửa.
“Cô Tống.”
Thanh Hà đứng sững sờ nhìn cậu.
Nhất Ngạn không nói gì, chỉ mỉm cười và đưa tay ra. Một chùm chìa khóa xoay Nhanh trên ngón tay cậu, nước văng bớt ra ngoài.
Thanh Hà vội vàng nhận lấy, sốt sắng nói, “Em mau lên đi, làm cô sợ chết đi được.”
Nhất Ngạn chậm rãi trèo lên, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
-còn tiếp-