Trong Lòng Bàn Tay

Chương 5: Trốn thoát

Cửa an toàn thông thường có một tấm kính vuông có thể đập vỡ. Nhưng cửa an toàn ở cầu thang này lại là loại cũ, kiểu kín hoàn toàn.

Mọi người đập như điên cuồng vào cửa, có vài người chạy xuống dưới.

Đến tầng dưới, họ mới phát hiện cửa an toàn ở tầng một cũng đã bị bịt kín từ bên ngoài.

Tòa nhà văn phòng này có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu.

Khói dày đặc nhanh chóng tràn từ tầng trên xuống, nhưng vì khói nhẹ hơn không khí, nên chưa kịp lan đến tầng hai. Lửa bốc lên chỗ rẽ ở tầng ba, không còn nhìn thấy lối lên vì bị lửa chắn hết, những người còn lại ở cửa thoát hiểm chỉ có thể chờ đợi vô vọng, hoảng loạn chạy xuống dưới tầng một.

Tầng một cũng không thể thoát được, họ tiếp tục chạy xuống tầng hầm.

Thanh Hà ôm cô bé, cố gắng chạy xuống dưới, phía sau có người đạp vào chân cô, khiến cô ngã xuống đất. Ngọn lửa như quả bóng căng phồng đến cực điểm, “Bùng!” một tiếng vang lên.

Một làn sóng nhiệt dữ dội đột ngột ập đến, Thanh Hà cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu cháy, khói dày đặc làm cô không thể thở nổi. Cô ôm chặt cô bé trong lòng, ý thức dần mờ đi. Trước khi ngất, có đôi tay kéo cô dậy, bế cô chạy vài bước rồi nhảy xuống cầu thang.

Hơi thở dần trở lại bình thường.

Thanh Hà từ từ hồi phục ý thức.

Trước mắt cô tối đen, nhưng phía trên đầu lại có cậu sáng từ lửa chiếu xuống liên tục.

Hiện tại cô và một nhóm người đang ở trong tầng hầm, cửa bị cửa an toàn chặn lại, lửa không thể vào ngay, nhưng khói vẫn tràn vào.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ bị thiêu sống mất!” Một người đàn ông trung niên đi đi lại lại, bỗng dưng điên cuồng đá vào cái tủ đồ gần đó, khiến một đám bụi bay lên.

Một người phụ nữ bỗng nhiên hét lên, âm thanh như muốn xé toạc cả mái nhà.

Cảm xúc của mọi người trở nên căng thẳng, như đống củi khô, chỉ cần châm một mồi lửa là sẽ cháy bùng lên. Tiếng hét, mắng chửi vang lên không ngừng.

Thanh Hà cố gắng đứng dậy, ôm chặt cô bé đang sợ hãi đến cứng đờ trong lòng.

“Đủ rồi!” Giữa bầu không khí hỗn loạn và hoảng loạn, giọng nói ấy không lớn, chỉ hơi cao hơn lúc nói chuyện bình thường một chút, nhưng lại khiến cả căn phòng lập tức im bặt.

Nhìn lại, chỉ thấy một cậu thiếu niên cao gầy. Ngoài vẻ ngoài ưa nhìn, cậu ta dường như không có gì đặc biệt. Thế nhưng, trong tình huống thế này, cậu vẫn mỉm cười một cách khó hiểu, khiến người khác cảm thấy lạnh gáy.

Sự im lặng chỉ kéo dài một lúc, rồi người đàn ông đang trên bờ vực sụp đổ hét lên, “Chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ bị thiêu sống ở đây mất thôi!”

“Chúng ta sẽ không chết. Nếu nơi này được thầu xây dựng, chắc chắn có lối thoát. Có gió, có không khí, thì sẽ có cửa ra.”

“Không! Tôi phải ra ngoài! Tôi không muốn chết ở đây!” Người đàn ông lao đến cửa, đập mạnh vào đó, thậm chí còn cố mở cửa.

“Bên ngoài là lửa. Nếu không sợ chết mà còn muốn hại mọi người, thì cứ việc mở cửa.”

Nghe vậy, người đàn ông ngừng hành động, ôm đầu ngồi bệt xuống đất dựa vào cửa.

Nhất Ngạn dường như không để tâm đến dáng vẻ đau khổ của cậu ta, giọng điệu vẫn bình thản, chậm rãi nói, “Khói sắp vào rồi, trước tiên dùng vải ướt để bịt lại.”

Giọng nói điềm tĩnh và chắc chắn của thiếu niên khiến mọi người cảm thấy tin tưởng hơn, tâm trạng dần ổn định lại.

Có người hỏi: “Nhưng chúng ta không có nước?”

Nhất Ngạn mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống phía dưới của người đó: “Bất kỳ chất lỏng nào cũng được.”

Người đàn ông hiểu ý, dù trước đây là một giáo viên nhã nhặn, nhưng trong tình thế nguy cấp này, ông chẳng màng sĩ diện, cởϊ qυầи, lấy “nước” làm ướt quần và nhét nó vào khe cửa. Những người khác cũng hiểu ra và làm theo.

Khi đã thu hút sự chú ý của mọi người, Nhất Ngạn lặng lẽ kéo Thanh Hà, lùi lại sau một hàng bàn ghế chất cao.

Thanh Hà định mở miệng, nhưng cậu đã bịt miệng cô lại, ngón tay đặt lên môi, “Suỵt—”

Đôi mắt sáng của cậu như một màn đêm sâu thẳm, dường như còn mang chút ý cười, khiến Thanh Hà bỗng chốc nghẹn lời.

Nhất Ngạn chỉ tay lên trần, đón lấy cô bé từ tay cô, rồi dùng một tay bám lên mặt bàn, mượn lực bật lên. Hai chân cậu đạp lên giữa bàn ghế và tường, dựa vào khoảng cách hẹp mà leo lên như một con thạch sùng, rất nhanh đã chạm đến xà ngang trên trần nhà.

Cậu đặt cô bé lên đó, chân móc vào xà ngang, cúi người xuống, “Nhảy lên, đưa tay cho tôi.”

Thanh Hà cắn răng, trèo lên ghế, cố gắng đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay cậu.

Nhất Ngạn cười nhẹ, dùng sức kéo cô lên.

Thanh Hà bắt chước cách cậu làm, hai chân đạp lên giữa bàn ghế và tường, vất vả leo lên.

“Tốt lắm, đừng nhìn xuống, cố gắng lên.” Thiếu niên liên tục động viên cô, nụ cười rạng rỡ. Trong lòng Thanh Hà bỗng tràn đầy dũng khí, cô nghiến răng, tiếp tục leo lên. Điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được.

Khi đã leo được một nửa, cô bị một lực mạnh kéo chân xuống.

Một người phụ nữ phát hiện ra họ, túm chặt lấy chân cô như bám vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng, hoảng loạn kêu lên, “Cứu tôi, cứu tôi, đừng bỏ mặc tôi!”

Thanh Hà bối rối không biết làm gì.

Nhất Ngạn lạnh lùng ra lệnh, “Đạp cô ta ra!”

Người phụ nữ sợ hãi nhìn họ, “Không, đừng!” Bà ta cố nhón chân lên, bám chặt vào chân Thanh Hà.

Sự ồn ào bên này dường như thu hút những người khác, họ lần lượt chạy về phía này.

Nhất Ngạn đột nhiên lớn tiếng: “Cô muốn chết à?”

Thanh Hà bị cậu làm giật mình, phản xạ mạnh mẽ đạp một cú, hất văng người phụ nữ ra. Cơ thể cô theo quán tính đong đưa lên, rơi xuống xà ngang. Cô ôm chặt xà ngang, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Nhất Ngạn không để ý đến cảm xúc của cô, trong bóng tối cậu gõ nhẹ vài lần, và quả nhiên tìm thấy một chỗ trống.

Với những tầng hầm như thế này, chắc chắn sẽ có lỗ thông hơi. Dù sau này có bị bịt lại, vẫn sẽ để lại khe hở. Đôi khi, để tiện lợi, người ta sẽ mở lỗ thông hơi từ trên mái, dùng dây thả đồ xuống. Vì vậy, lỗ thông hơi thường được đặt ở trên trần nhà.

Nhất Ngạn rút con dao găm từ trong ủng, vài nhát đã cắt đứt những đinh gỗ đóng kín miệng lỗ.

Một tia sáng mỏng manh lọt qua từ trên đỉnh đầu.

Đây là một lỗ thông hơi được che kín bằng hai tấm gỗ sơ sài.

Nhất Ngạn cạy tấm gỗ ra, thò đầu ra ngoài, rồi chống hai tay xuống đất, bật người thoát ra ngoài. Cậu quay lại nói với Thanh Hà: “Đưa đứa bé cho tôi.”

Thanh Hà lau nước mắt, bế cô bé lên và truyền đến tay cậu.

Nhất Ngạn lại đưa tay về phía cô: “Đưa tay đây.”

Thanh Hà đặt tay mình vào tay cậu.

Ra khỏi lối thoát, họ đến một phòng chứa đồ trên tầng hai. Nhất Ngạn kéo cô theo, ôm cô bé, nhanh chóng chạy đi. Dường như cậu có cảm giác phương hướng rất tốt. Trong một nơi xa lạ, cậu rẽ qua nhiều ngã quẹo phức tạp, nhưng rất dễ dàng tìm được lối ra mà không bị ngọn lửa lan đến.

Đó là một ban công phía sau tầng hai.

Nhất Ngạn ôm cô bé trèo lên ống dẫn nước trên tường nói với Thanh Hà: “Leo xuống đi.”

Thanh Hà nghĩ, ngày hôm nay quả là ngày kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất trong cuộc đời cô. Tận mắt chứng kiến nhiều người chết ngay trước mắt mình, còn bản thân thì chạy trốn khỏi ngọn lửa.

Khi chạm đất, cô không hề cảm thấy vui mừng vì thoát chết.

Chỉ có cảm giác không thể diễn tả thành lời.

Quay đầu nhìn lại, tòa nhà văn phòng đã chìm ngập trong làn khói đen cuồn cuộn.

Đôi lúc, mạng sống thực sự mong manh đến không ngờ.



Cô bé sống ở ngã ba đường phía Tây chùa Miếu, gia đình mở một cửa hàng gạo. Cả nhà đều đứng chờ ở cửa, khi nhận được tin cô bé bị bọn cướp bắt cóc, họ đã gần như phát điên.

Nhìn thấy cô bé trở về nguyên vẹn không tổn thương, họ suýt nữa quỳ xuống trước Thanh Hà.

Thanh Hà lúng túng vô cùng, khách sáo vài câu rồi vội vã rời đi.

Mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn vàng óng phủ lên thị trấn nhỏ cổ kính ở biên giới, từng lớp từng lớp như rắc vàng khắp con đường lát đá xanh nơi cô đã đi qua.

Váy của Thanh Hà có chút xộc xệch, cô cúi đầu chỉnh lại, nhẹ nhàng vén lọn tóc mềm rơi trước trán ra sau tai. Khóe mắt thoáng nhìn thấy cậu thiếu niên đang tựa vào lan can bên cửa hàng.

Bóng hình nghiêng nghiêng của cậu kéo dài in trên mặt đất.

Hai tay cậu khoanh trước ngực.

Thanh Hà và cậu trao nhau một cậu nhìn, đột nhiên không biết phải nói gì.

Đây thực sự chỉ là một thiếu niên bình thường thôi sao?

-còn tiếp-