Ngôi nhà của Thanh Hà được trang trí rất thanh nhã.
Khu sân rộng lớn, ở góc tường trồng các loại hoa oải hương và cúc vạn thọ. Một chiếc đòn gánh tròn, rộng chừng nửa thân người, được đặt trên bệ giặt xây bằng xi măng. Bệ giặt trống không, chỉ còn sót lại vài mẩu vỏ khô màu vàng nhạt, chắc là trước đó đã phơi một ít hoa quả khô.
Ngôi nhà không lớn, ở giữa có một cái sảnh, bày một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ hồng dùng để ăn uống. Góc bên trái phía trong là bếp, có kèm phòng vệ sinh; bên phải chỉ có một phòng ngủ.
“Cô Tống sống một mình à?” Nhất Ngạn nhận chiếc khăn khô Thanh Hà đưa, vừa lau mái tóc ướt sũng vừa hỏi.
Thanh Hà gật đầu, lo lắng nói: “Không được, như vậy em sẽ bị cảm mất. Đi tắm đi.”
Nhất Ngạn chớp mắt, thắc mắc: “Có quần áo thay không? Mặc đồ của cô thì cũng được, nhưng chắc chắn là không vừa đâu.”
“Nói bậy bạ gì thế.” Thanh Hà trừng mắt nhìn cậu, bước ra khỏi sảnh.
Ngôi nhà ven sông kiểu này, giữa các sân vườn hàng xóm đều có một cánh cửa sắt nhỏ gắn trên bức tường chung, mỗi cửa đều có hai ổ khóa, cần cả hai nhà cùng mở mới được. Thiết kế này nhằm mục đích dễ thoát hiểm khi xảy ra hỏa hoạn, đồng thời cũng giúp ngăn ngừa trộm cắp và dễ dàng kêu gọi trợ giúp khi cần. Đôi khi, hàng xóm cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau qua cánh cửa này.
Thanh Hà gõ vài tiếng lên cửa, mở nắp kính trên ô cửa nhỏ.
Một lúc sau, bà lão nhà bên xuất hiện, thân thiện hỏi cô. Bà lão sống cùng ông chồng, có ba người con trai. Gia đình bà thường thăm hỏi nhà Thanh Hà.
Thanh Hà nghĩ ngợi một chút, ngại ngùng nói: “Nhà cháu có một ông chú từ xa đến chơi, không quen đi thuyền nên lúc xuống nước đã hụt chân, ướt hết cả quần áo. Bác có thể cho cháu mượn một bộ được không ạ?”
Bà lão vui vẻ đồng ý ngay, quay vào lấy một bộ áo ba lỗ và quần đùi của cậu con trai cả đưa cho cô.
Thanh Hà cảm ơn rồi quay lại đưa cho Nhất Ngạn: “Đi thôi.”
Phòng tắm khá hẹp, hình chữ nhật, tường màu xanh lục, cửa kính mờ cùng màu. Chỉ có phần tường sát mặt đất, cao ngang nửa thân người, được ốp gạch trắng. Nhất Ngạn nằm trong bồn tắm, không bật đèn.
Không gian lờ mờ, cậu sáng le lói xuyên qua tấm kính mờ khiến cậu cảm thấy yên bình. Cậu vục tay vào nước, hất lên mặt, để dòng nước tràn qua má, làm nhòe đi tầm nhìn.
Hàng mi đen Nhanh cũng đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti.
Cậu đưa tay lên nhìn như thể vẫn còn cảm nhận được sự uyển chuyển của vòng eo mềm mại từng chạm qua tay mình. Một sự khơi gợi âm thầm như lũ kiến bò qua tim, bất giác dấy lên một khát khao mãnh liệt cuộn trào trong l*иg ngực.
Thanh Hà đứng chờ bên ngoài rất lâu mà vẫn không thấy cậu ra, vừa định giơ tay gõ cửa thì đột nhiên cửa “xoạch” một tiếng mở ra từ bên trong.
Cậu thiếu niên để trần phần thân trên, nước theo mái tóc nhỏ xuống, chảy dài trên l*иg ngực rắn chắc.
Thanh Hà vội quay đầu đi, ngượng ngùng tức giận nói: “Sao em không mặc áo?”
Nhất Ngạn mỉm cười, đóng cửa lại. Lúc cậu bước ra lần nữa, trên người đã mặc chiếc áo ba lỗ và quần đùi.
Phòng chỉ có một gian, Thanh Hà đành phải dựng cho cậu một chiếc giường gỗ đơn giản ở bên ngoài. Vừa trải chăn, cô vừa dặn dò: “Đêm nay trời lạnh, đừng có đá chăn ra nhé.”
Nhất Ngạn im lặng lắng nghe, đợi cô xoay người rời đi, cậu bất ngờ nói: “Có vài bài em không hiểu lắm, có thể hỏi cô được không?”
Thanh Hà hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng: “Đương nhiên là được rồi.”
Đèn bàn trong phòng bật sáng.
Thanh Hà lấy sách, mở ra trước mặt cậu, trên sống mũi có một chiếc kính gọng mảnh. Nhất Ngạn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nghe cô giảng giải. Nhưng ánh mắt của cậu lại không tự chủ được mà nhìn về phía cổ áo của cô.
Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ trắng bằng cotton, cổ áo không thấp, nhưng từ góc nhìn của cậu, khung cảnh bên trong mờ ảo hiện ra.
Bầu ngực trắng ngần bị chiếc áσ ɭóŧ bó lại, ép sát vào nhau, dưới cậu đèn trắng mịn không tì vết, tựa như hai chiếc bánh bao nhỏ nhô lên nhẹ nhàng.
Cậu nghĩ, nếu chạm vào, chắc hẳn sẽ mềm mại lắm.
Nhất Ngạn chống một tay lên cằm, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, cậu nhìn lúc sáng lúc tối.
“Chỗ này như thế này, phải dùng công thức này…” Thanh Hà giảng bài một hồi lâu nhưng không thấy phản hồi, hơi cao giọng: “Nhất Ngạn, em ngủ rồi à?”
Nhất Ngạn giật mình, bình thản trả lời: “Sao có thể chứ? Em đang rất chăm chú nghe cô giảng đây.”
Thanh Hà cảm giác cậu không tập trung nên kéo sách và vở lại gần cậu hơn: “Vậy em làm thử bài này xem.”
Nhất Ngạn cầm bút, đọc Nhanh qua đề bài rồi “soạt soạt” viết lên vở. Thanh Hà chờ cậu làm xong, kéo cuốn vở lại xem kỹ, khẽ đẩy kính trên sống mũi.
Kết quả hoàn toàn chính xác, cậu thậm chí còn đưa ra nhiều cách giải khác nhau.
Thanh Hà không kìm được nhìn cậu thêm một chút.
Khoảng cách gần thế này, làn da trên má cô mịn màng không tì vết, không nhìn thấy lỗ chân lông nào. Gương mặt nhỏ nhắn, hai bên còn hơi bầu bĩnh, hồng hào đáng yêu. Mái tóc đen mượt xõa nhẹ nhàng trên vầng trán đầy đặn, đôi mắt không lớn không nhỏ nhưng có dáng vẻ vô cùng đẹp. Khi nhìn cậu, ánh mắt có chút bối rối, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối khiến người ta không khỏi muốn lột sạch đồ của cô, đè xuống mà hành hạ.
Nụ cười nơi khóe môi Nhất Ngạn càng sâu hơn.
Có lẽ là linh cảm bản năng của phụ nữ, Thanh Hà khẽ co người lại, lùi vào phía trong một chút, lật sách, định tìm bài khác để giảng.
Bỗng dưng, cả người cô run lên.
Cô cúi đầu nhìn xuống.
Trong ánh đèn mờ ảo, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên đùi cô.
-còn tiếp-