Xuyên Thành Đại Tiểu Thư Què Của Giới Hào Môn

Chương 7: Sở thích của cô

“Cả hai đi.”

“Vậy là vì chưa tìm được người hợp ý nên chưa muốn lấy vợ.”

Kiều Ảnh Quân không phủ nhận.

Triệu Nhược Vũ ra vẻ có kinh nghiệm.

“Người già là vậy, dù anh muốn hay không thì bà nội anh sẽ vẫn giục thôi. Nếu nhất thời chưa tìm được người hợp ý thì tìm đại một cô gái nào đó để giải quyết tình hình hiện tại đi.”

Triệu Nhược Vũ chỉ nói vậy, cụ thể hơn thì cô chắc Kiều Ảnh Quân đã hiểu.

Anh im lặng một lúc rồi trả lời:

“Bà nội tôi không dễ qua mặt như vậy, nhưng tôi sẽ thử xem. Hôm nay tới đây thôi, tôi có việc bận rồi.”

“Được, vậy anh đi làm đi.”

Triệu Nhược Vũ cúp máy, tháo tai nghe rồi tiếp tục công việc.

Phía bên kia, Kiều Ảnh Quân ngồi dựa vào sô pha, ánh mắt trầm tư nhìn vào khoảng không vô định.

Chuyện giục cưới này không phải mới ngày một ngày hai, năm nay anh đã hai mươi tám rồi, cả Kiều gia đều sốt ruột, nếu không chủ động giải quyết nhanh thì sớm muộn bà nội anh cũng tự mình rước cháu dâu về nhà.

Kiều Ảnh Quân gác tay lên trán.

Nghĩ lại thì Kiều Minh Hi đúng là thông minh thật, con bé vừa tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài làm việc như chim tung cánh, không phải chịu sự giục giã lấy chồng của gia đình.

Nhưng đó là Kiều Minh Hi, còn Kiều Ảnh Quân anh thì không thể như vậy được. Chưa nói đến sản nghiệp Kiều gia cần người quản lý, cha anh cũng nhất định không để anh ra nước ngoài làm việc.

Vậy thì, giờ kiếm đâu ra một cô người yêu đây nhỉ?

***

Lần tiếp theo Kiều Ảnh Quân yêu cầu liên lạc với Triệu Nhược Vũ đã là ba ngày sau đó.

Tín hiệu vừa kết nối, câu đầu tiên anh nói là:

“Tôi tìm được người rồi.”

Triệu Nhược Vũ phải mất một lúc mới hiểu điều anh nói là gì.

“Vậy sao? Kết quả thế nào?”

“Chưa có kết quả.”

“Hả? Là sao?”

“Tôi mới tìm người thôi, còn chưa bắt đầu.”

Triệu Nhược Vũ ngẩn người, khóe môi giật giật.

Chưa có kết quả thì gọi cô làm gì?

Như đọc được suy nghĩ của Triệu Nhược Vũ, Kiều Ảnh Quân liền nói:

“Tôi không biết phải làm gì tiếp theo.”

Triệu Nhược Vũ đỡ trán, gương mặt lộ biểu cảm một lời khó nói hết.

Cô là hacker chứ đâu phải chuyên gia tư vấn tình yêu.

Nghĩ đến những bộ truyện ngôn tình từng đọc trước kia, Triệu Nhược Vũ nhớ được cái gì liền nói cái đó:

“Thì trước mắt anh cứ giả vờ gửi hoa, gửi quà, thể hiện như bản thân vừa mới yêu, ngẫu nhiên nói vài cuộc điện thoại vui vẻ là được, sau một thời gian thì dẫn cô ấy về nhà ra mắt. Chủ yếu là cần diễn ở trước mặt gia đình anh thôi, còn bình thường thì đâu quan trọng, đúng không?”

“Hừm… vậy nên mua hoa gì, quà gì?”

Triệu Nhược Vũ thả con chuột xuống, tập trung vào cuộc trò chuyện.

“Sao anh không hỏi cô gái đó? Tuy là giả nhưng cũng cần phải có người nhận chứ, đâu thể mua rồi vứt đi được, thế thì quá lãng phí rồi.”

Vốn cô cho rằng nói vậy là Kiều Ảnh Quân hiểu rồi, ai ngờ anh lại lắc đầu.

“Cô gái đó là một diễn viên nhỏ tôi thuê tới, cần thì gọi thôi, tôi không thích nói chuyện nhiều. Mà tiện đây thì cô nói luôn đi, cô thích gì?”

“Tôi á?”

“Ừ, dù sao cũng là giả, tôi chỉ cần kết quả thôi.”

Nghe giọng điệu không quan trọng của Kiều Ảnh Quân, Triệu Nhược Vũ như bị ảnh hưởng lây, không để tâm quá vấn đề này mà lập tức trả lời:

“Với hoa thì tôi thích hoa hồng Queen Of Sweden. Còn về quà thì gì cũng được, nếu anh cần cụ thể thì cứ chọn dây chuyền đi.”

Kiều Ảnh Quân ngẫu nhiên hỏi lại:

“Cô thích trang sức à?”

“Không hẳn, chỉ dây chuyền thôi. Tôi thường xuyên đánh máy nên nếu đeo vòng vèo hay nhẫn sẽ cảm thấy rất vướng.”

“À, hiểu rồi.”

Kiều Ảnh Quân im lặng một lúc.

Triệu Nhược Vũ nghe thấy tiếng đẩy ghế, tiếng quần áo loạt xoạt, tiếng đóng mở cửa, sau đó là tiếng anh vang lên:

“Cô ăn tối chưa?”

Hôm nay anh yêu cầu gọi sớm hơn hai lần trước, công việc bận bịu nên giờ anh mới ăn tối. Nghĩ tới liền hỏi cô, xem như một phép lịch sự.

Nghe hỏi, Triệu Nhược Vũ mới sực nhớ ra. Hiện tại đã gần tám giờ rồi nhưng Ninh Ninh vẫn chưa mang cơm lên cho cô.

“Tôi… ăn rồi. Vậy anh đi ăn đi, tôi làm nốt.”

“Ừ, nhớ nghỉ sớm.”

Sau khi cúp máy, Triệu Nhược Vũ không tiếp tục làm mà lăn xe ra khỏi phòng định tìm Ninh Ninh.

Hành lang không một bóng người, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cô lăn xe đến gần cầu thang thì nghe thấy tiếng quát tháo từ dưới vọng lên, âm thành này không xa lạ, là Triệu Sa. Có vẻ như tối nay đầu bếp nấu ăn không chú ý, thêm tôm vào món xào, mà Triệu Sa bị dị ứng với tôm, mặt nổi mẩn, tâm liền phát hỏa.

Nhìn trạng thái này, Triệu Nhược Vũ không có ý định tìm đồ ăn nữa, tránh cho Triệu Sa lại lôi cô ra làm bia đỡ đạn.

Nghe thấy tiếng dậm chân mạnh lên cầu thang, Triệu Nhược Vũ liền quay xe, nhưng đúng lúc này, bánh xe của cô bị kẹt, dừng lại ngay giữa lối lên cầu thang.

Triệu Nhược Vũ thầm than không ổn.

Tuy cô luôn nhẫn nhịn trước những trận đánh của Triệu Sa nhưng điều đó không đồng nghĩa cô thích bị đánh nha.

Chỉ tiếc, có những thứ mình càng sợ, nó lại càng nhanh xảy ra.

Khó khăn lắm Triệu Nhược Vũ mới di chuyển được bánh xe thì Triệu Sa đã nhìn thấy cô

“Sao mày lại ở đây?”

Triệu Nhược Vũ không trả lời, sắc mặt tối xuống.

Xem ra cô không thoát được rồi.

Triệu Sa bước nhanh tới, gương mặt đỏ lên vì dị ứng càng lằm tăng vẻ hung tợn.

“Tao cho phép mày ra khỏi phòng à con chó!”

Dứt lời, Triệu Sa nắm tóc Triệu Nhược Vũ kéo mạnh xuống.

Triệu Nhược Vũ ngã xuống xe, hai tay giữ lấy tóc.

“Triệu Sa, thả tay ra.”

“Mày còn dám ra lệnh cho tao à?”

Triệu Sa đá mạnh vào chân và eo Triệu Nhược Vũ rồi đẩy cô về phía sau.

Lúc nhận ra phía sau là cầu thang, ánh mắt Triệu Sa thoáng sợ hãi.

Triệu Nhược Vũ cũng không ngờ cô ta lại làm vậy, nhưng đã trễ rồi.

Một tiếng bịch vang lên, cả người cô đập mạnh xuống rồi lăn theo từng bậc đến giữa cầu thang.

Nghe thấy tiếng va chạm, mấy người hầu kéo nhau tới nhìn thấy thì vội la lớn:

“Lão gia, phu nhân! Nhược Vũ tiểu thư ngã cầu thang rồi!”

Trước lúc mất ý thức, Triệu Nhược Vũ mơ màng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng bất động trong đám đông.

***

Lúc Triệu Nhược Vũ tỉnh lại, trước mặt cô là một màu trắng xóa, vầng trán trơn không kiềm chế mà nhíu chặt lại.

Cô thực sự rất ghét bệnh viện.

Đôi mắt hơi hé rồi lại nhắm lại, bên tai vang lên giọng chanh chua của Diêu Hồng:

“Ông trách Sa Sa làm gì, nếu không phải nó xuất hiện lúc Sa Sa đang tức thì con bé sẽ đẩy nó xuống sao? Ai chẳng biết mỗi lần bị dị ứng Sa Sa thường nóng nảy, đang yên đang lành nó đi ra trước mặt con bé làm gì, bị đánh là đáng.”

“Nóng nảy thì có thể đẩy chị mình ngã cầu thang à? Nếu nó thích thì nó cứ đánh đập Nhược Vũ tôi cũng đâu ý kiến gì, giờ đẩy nó ngã phải tới tận bệnh viện thế này, nếu người ngoài biết được, họ lại nói chúng ta phân biệt con ruột con nuôi thì phải làm thế nào.”

“Thế ông ra xem xem xét nghiệm các thứ xong chưa thì cho nó về, mỗi lần vào viện tốn không biết bao nhiêu tiền.”

Những lời sau đó Triệu Nhược Vũ không nghe thấy nữa vì cái đầu choáng váng đã khiến cô mất đi ý thức.

Lần thứ hai Triệu Nhược Vũ tỉnh lại thì không thấy Diêu Hồng và Triệu Nam Dương đâu cả, điều này không bất ngờ bằng vị trí hiện tại của cô.

Nơi này không phải bệnh viên, cũng không phải phòng cô.

Đúng lúc này, Ninh Ninh đẩy cửa bước vào, trên tay cô ấy là một bát cháo nóng. Thấy cô đã tỉnh, đôi mắt kia liền sáng lên.