Xuyên Thành Đại Tiểu Thư Què Của Giới Hào Môn

Chương 6: Tôi chỉ tin tưởng cô

“Chị Vũ.”

Triệu Y Vy đẩy cửa tiến vào, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Triệu Nhược Vũ. Trông cô ấy lúc này như đứa trẻ rụt rè, lo lắng tới nhận lỗi.

Triệu Nhược Vũ ngước lên nhìn Triệu Y Vy, người kém cô một tuổi và cũng là nữ chính trong bộ truyện này.

“Tìm chị có chuyện gì sao?”

Mặc dù cô có ý định tìm Triệu Y Vy nhưng gần nửa tháng không gặp, nay cô ấy đột nhiên tới như vậy, thật khó để cô không hoài nghi.

Triệu Y Vy bằng tuổi Triệu Sa, vì kém vài tháng nên gọi Triệu Sa là chị, hai người vừa tốt nghiệp trung học cách đây hai tháng, đó cũng là thời điểm Triệu Y Vy tròn mười tám tuổi.

Hiện tại, hôn ước của Triệu Y Vy và Doãn Tinh Húc đã chắc như đinh đóng cột, hai tháng nữa Doãn gia sẽ tổ chức tiệc đính hôn, sau đó cô ấy sẽ chuyển tới Doãn gia sống.

Lúc này, Triệu Y Vy đan tay vào nhau, gượng cười nhìn Triệu Nhược Vũ.

“Chị Vũ, em đã trao đổi với chị Sa rồi, chị không cần phải dọn lên tầng gác mái nữa.”

Rõ ràng là thông báo tin vui nhưng gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Y Vy để lộ nụ cười gương gạo, điều này khiến Triệu Nhược Vũ không khỏi cảm thấy kỳ lạ, trước kia hai người thân thiết, bầu không khí không giống thế này.

Ánh mắt Triệu Nhược Vũ thoáng ngạc nhiên, cô nhìn lướt qua Triệu Y Vy rồi cười nhẹ

“Thật sao? Cảm ơn em nhé.”

Nhìn thấy nụ cười của Triệu Nhược Vũ, Triệu Y Vy như thở phào trong lòng.

“Là chuyện em nên làm thôi. Chị Sa bị bạn bè khích bác nên mới vậy, chứ chị ấy vốn không có ý định lấy phòng của chị đâu, khuyên bảo một hai câu cũng không phải khó.”

Ngừng một lúc, Triệu Y Vy lỡ đãng đánh giá sắc mặt của Triệu Nhược Vũ rồi mới tiếp tục, giọng nói thân thiết khác hẳn lúc mới bước vào.

“Thời gian này chị vẫn ổn chứ? Dạo gần đây công việc của em có chút bận nên không tới thăm chị được.”

Triệu Nhược Vũ biết Triệu Y Vy theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, cũng có một vài thành tựu nhỏ. Từ sau khi tốt nghiệp, cô ấy bắt đầu dành nhiều thời gian cho nó hơn, tới khi bị gả vào Doãn gia thì bị chững lại cho đến khi Doãn Tinh Húc khỏi bệnh.

Như vậy, cô ấy không đến tìm cô là có lý do chính đáng.

Triệu Nhược Vũ cho rằng mình quá đa nghi, thái độ đối với Triệu Nhược Vũ nhu hòa hơn.

“Không sao, chị vẫn như mọi khi thôi. Còn cả chuyện của Doãn gia… vất vả cho em rồi.”

Tuy cô biết việc đính hôn sẽ giúp Triệu Y Vy và Doãn Tinh Húc tạo nên một cuộc tình đẹp nhưng cũng không phải phủ nhận rằng cô ấy vì nó mà bị tạo áp lực khá lớn.

Triệu Y Vy dần thu nụ cười lại, vẻ mặt cam chịu.

“Thành thật mà nói, nếu không vì chị, em không muốn gả tới Doãn gia chút nào, em thậm chí còn chưa gặp Doãn Tinh Húc dù chỉ một lần. Em rất lo, cũng rất sợ.”

“Y Vy…”

Triệu Nhược Vũ nắm lấy tay Triệu Y Vy mà trầm mặc.

Chuyện này cả hai cô gái đều không có lỗi, không ai muốn hôn nhân của mình bị sắp đặt như vậy cả, hai cô còn quá trẻ.

Nhìn thấy sự thương xót của Triệu Nhược Vũ, ánh mắt Triệu Y Vy hơi thay đổi.

“Nhưng chị đừng lo, vì chị, em sẽ cố gắng vượt qua cửa ải này.”

Triệu Y Vy nắm tay thể hiện sự quyết tâm.

Triệu Nhược Vũ bật cười.

“Cố lên.”

Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi Triệu Y Vy có việc nên rời khỏi.

Cô ấy vừa đi, Triệu Nhược Vũ thở mạnh một hơi.

Thật tốt khi tất cả vẫn nằm trong nguyên tác, Triệu Y Vy sẽ phải chịu khổ nhưng rất nhanh thôi, trái ngọt sẽ đến với cô ấy.

***

Tối đến, Triệu Nhược Vũ bàn giao xong công việc với Emma thì lập tức nhận được một khoản tiền kèm theo một tin nhắn.

[Emma: Tôi rất coi trọng khả năng của cô. Nếu sau này cô cần tìm một công việc hợp pháp thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.]

Nhược: [Tôi nhớ rồi. Cảm ơn cô.]

Tin nhắn cho Emma vừa gửi thì Triệu Nhược Vũ nhận được một tin nhắn mới từ Kai. Anh gửi cho cô một giao dịch mới nhưng cô không do dự mà từ chối, cô không muốn tốn thời gian cho dự án đơn giản như vậy.

Kai: [Không phải cô đang cần tiền sao?]

Triệu Nhược Vũ thấy tin nhắn thì định trả lời nhưng lại vô tình chạm vào nút gọi. Cô còn chưa kịp cúp máy thì đầu bên kia đã nhận cuộc gọi, sau đó là giọng nam quen thuộc vang lên:

“Sao vậy? Tôi tưởng cô cần tiền thì sẽ nhận hết.”

Hiển nhiên là anh không coi cuộc goi này của cô là điều gia đó kì lạ.

Vừa nhận ‘tiền tâm sự’ hôm qua, Triệu Nhược Vũ cảm thấy không thể nói thẳng là gọi nhầm rồi cúp máy được, như vậy quá thiếu tôn trọng khách hàng rồi. Vậy nên cô bình tĩnh trả lời:

“Đúng là vậy nhưng thứ đơn giản này làm tốn nhiều thời gian, mà thời gian đó tôi có thể dùng để làm cái với giá trị cao hơn.”

“Vậy tôi tăng giá.”

Triệu Nhược Vũ hơi ngẩn người, sau đó bật cười.

“Kai, cái anh vừa yêu cầu tôi, tôi tin rằng công ty anh không ít người làm được, tại sao lại tìm tôi chứ?”

“Tôi chỉ tin tưởng cô.”

Kiều Ảnh Quân không chút do dự mà trả lời.

Thời gian nửa năm qua đã đủ để anh tín nhiệm cô, đó là lý do anh chọn giao dịch với cô dù không biết cô là ai. Còn về giao dịch này, nó còn có một mặt mà anh không nói.

Triệu Nhược Vũ hơi bất ngờ trước câu trả lời này, cô không muốn tốn thời gian tranh cãi nên liền gật đầu.

“Được rồi, nể tình anh là khách hàng thân thiết nên tôi nhận. Nhưng mà, từ lần sau đừng mang những yêu cầu thế này đến tìm tôi nữa, tôi sẽ cho rằng anh đang cố tình gây sự đó.”

“Đã nhớ.”

Kiều Ảnh Quân hào sảng đáp.

“Tối nay cô rảnh không?”

Triệu Nhược Vũ đeo tai nghe, những ngón tay liên tục gõ trên màn hình.

“Không rảnh, nhưng nếu anh muốn tâm sự thì vẫn có thể.”

Kiều Ảnh Quân nghe thấy âm thanh bàn phím, anh hỏi thêm:

“Không ảnh hưởng tới công việc của cô chứ?”

“Yên tâm, hai bán cầu não của tôi làm việc tốt lắm, vừa nói chuyện vừa làm việc không có vấn đề.”

“Được, vậy tôi chuyển cô…”

“Không cần tiền.”

Triệu Nhược Vũ xen ngang, cô cũng không phải người không biết ý tứ. Cuộc nói chuyện lần trước không kéo dài bao lâu, cô còn ngủ quên nữa, lần này đương nhiên không thể lấy tiền.

Kiều Ảnh Quân dường như cũng đoán được nguyên do này nhưng anh vẫn nói:

“Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Tâm trạng hôm nay của tôi không tệ, tùy cô ra giá.”

Triệu Nhược Vũ suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Vậy năm đô đi”

Một cốc Starbuck, thế là đủ.

Kiều Ảnh Quân nghe vậy thì bật cười.

Sau đó, âm thanh nhận tiền trong ví điện tử của Triệu Nhược Vũ vang lên. Nhìn ba chữ số hiện trên màn hình, cô hơi nhíu mày.

“Thật hết nói nổi anh. Đây coi như phí tâm sự một tháng của anh, không thương lượng.”

Triệu Nhược Vũ có phần hung dữ.

Kì lạ là Kiều Ảnh Quân không những không tức giận khi nghe cô nói như vậy mà còn có cảm thấy cô đáng yêu.

Xem ra cô hacker này cũng không hề lạnh lùng như anh nghĩ.

“Được, tôi đồng ý. Cô có thể nghe máy lúc nào?”

Lúc này Triệu Nhược Vũ mới hài lòng.

“Tôi chỉ có thể gọi điện cho anh vào buổi tối, cụ thể là ngoài tám giờ.”

“Tối mới có thể gọi điện, tối cô mới làm việc, vậy ban ngày cô làm gì?”

Bận cảnh giác Triệu gia.

Nhưng đương nhiên Triệu Nhược Vũ sẽ không nói vậy rồi, cô trả lời qua loa:

“Làm việc không thể nói.”

Nghe vậy là hiểu không thể hỏi, Kiều Ảnh Quân cũng không cố tình đi sâu mà chuyển sang chuyện khác.

“Nhược, bà nội tôi muốn tôi lấy vợ nhưng tôi không muốn. Những chuyện khác bà không quản nhiều nhưng chuyện này bà rất cố chấp, cô nghĩ tôi nên làm thế nào bây giờ?”

Triệu Nhược Vũ không coi việc này là lớn nhưng vẫn trả lời rất có trình tự:

“Anh không muốn lấy vợ hay không tìm được người hợp ý?”