Thông qua Ninh Ninh, Triệu Nhược Vũ mới biết được sau khi có kết quả kiểm tra chấn động não nhẹ, Triệu Nam Dương liền làm thủ tục cho cô về nhà. Đồng thời, để tránh xảy ra trường hợp tương tự xảy ra, ông đã chuyển cô xuống căn phòng cuối dãy ở tầng một, là phòng cho khách cạnh khu người làm.
Triệu Nhược Vũ thở dài.
Tuy mọi thứ xảy ra hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì vậy cũng tốt, ở nơi này cô có thể tránh gặp mặt Triệu Sa.
Ninh Ninh báo lại trạng thái cơ thể cho Triệu Nhược Vũ, ngoài phần đầu bị chấn động nhẹ thì cơ thể có vài vết bầm tím do bị va đập cần bôi thuốc.
Sau khi ăn xong, ngoài cảm giác hơi nhức đầu thì Triệu Nhược Vũ cảm thấy tốt hơn nhiều, như nhớ đến điều gì, cô hỏi Ninh Ninh.
“Y Vy đâu?”
Ninh Ninh dùng thủ ngữ để trả lời: “Sau khi chị về đây, Y Vy tiểu thư có đến một lúc rồi rời đi rồi”
“Cô ấy có nói gì không?”
“Không, cô ấy chỉ ngồi nhìn chị chốc lát thôi.”
Triệu Nhược Vũ gật đầu rồi không hỏi nữa.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã nảy mầm thì rất khó nhổ đi được. Trước lúc ngất, tuy hơi mơ hồ nhưng cô chắc chắn là Triệu Y Vy đã ở đó.
Triệu Nhược Vũ mím môi, cô cần phải xác nhận mới được.
***
Không thể không nói, từ sau khi xuống tầng một, sinh hoạt của Triệu Nhược Vũ thuận tiện hơn nhiều. Nếu đói, cô có thể tự mình đến phòng bếp mà không cần phải gọi Ninh Ninh. Thỉnh thoảng cũng có thể đi ra sân sau hóng gió, nơi này là lối vận chuyển đồ nên có dốc nghiêng, cô di chuyển xe rất thuận tiện.
Sau vài ngày, thân thể Triệu Nhược Vũ dần hồi phục, không chạm mặt Triệu Sa, tinh thần cô cũng tốt hơn hẳn. Có điều, cũng trong mấy ngày này, Triệu Nhược Vũ càng thấy rõ sự kỳ lạ của Triệu Y Vy.
Ngày hôm đó, tối về, Triệu Y Vy có tìm Triệu Nhược Vũ để hỏi thăm và giải thích. Dù ngoài mặt cô cho qua nhưng thật ra cô vẫn không ngừng nghĩ về nó.
Khi vừa xuyên tới đây, Triệu Nhược Vũ cảm thấy Triệu Y Vy là cô gái nghĩa hiệp đúng chuẩn mẫu nữ chính ngôn tình lúc bấy giờ nhưng hiện tại, trông thấy sự việc từ đầu đến cuối nhưng cô ấy không hề xen vào, đã vậy còn có thái độ trốn tránh. Cô không hiểu sự thay đổi này từ đâu mà có.
Lẽ nào do ngày đó sắp tới?
Còn chưa đầy một tháng nữa là tới lễ đính hôn của Triệu Y Vy và Doãn Tinh Húc, liệu mọi thứ sẽ diễn ra đúng như nguyên tác chứ?
Triệu Nhược Vũ đột nhiên không quá chắc chắn.
Đúng lúc này, điện thoại Triệu Nhược Vũ rung lên một tin nhắn.
[Unknown: Cô là hacker Nhược đúng không? Có thể phá bảo mật của một công ty không?]
Cô nhướn mày, sự chú ý lập tức đổi hướng.
***
Sau bao nhiêu lâu thì cuối cùng bên Vương An cũng có chút tin tức về Tiêu gia, biết được điều này, tâm trạng Triệu Nhược Vũ tốt lên không ít, năng suất làm việc cũng theo đó mà tăng lên.
Cô vừa có thêm một vị khách mới, anh ta lấy tên D.Star, chính là người yêu cầu cô phá bảo mật của một công ty. Cô không đồng ý, anh ta lại đưa ra yêu cầu khác kèm với mức giá hấp dẫn. Xét đến việc cái này không vi phạm pháp luật, lại có thêm một con gà vàng, cô không nỡ từ chối nên đã tiện tay thực hiện thêm vài yêu cầu đơn giản cho anh ta. Sau khi cô làm xong, D.Star còn ‘tips’ thêm cho cô nữa. Thật là một khách hàng hào phóng.
Như thường lệ, giao dịch xong, hai người cũng không trao đổi gì nữa, Triệu Nhược Vũ ngồi dựa người ra sau.
Trong quá trình tìm kiếm thông tin của một công ty, Triệu Nhược Vũ có một vài phát hiện mới về Doãn thị, cộng với một số thông tin cô có được, kết quả khiến cô có nhiều suy nghĩ.
Doãn thị hiện vẫn được điều hành bởi cha của Doãn Tinh Húc, Doãn Tuấn, thành tựu của người đàn ông này không có gì nổi bật, chủ yếu là duy trì những gì Doãn lão gia đã đạt được trước đó. Tuy nhiên, khoảng hai tháng gần đây, Doãn thị có thay đổi, cụ thể là trong giới bất động sản. Điều này khiến cô không khỏi bất ngờ vì theo nguyên tác, sau khi Triệu Y Vy gả vào Doãn gia, Doãn Tinh Húc dần tốt lên sau đó mới thay thế cha phát triển và điều chuyển sự nghiệp.
Vậy điều gì khiến Doãn gia đột nhiên thay đổi? Chẳng lẽ chỉ là bước đi kinh tế thông thường thôi sao?
Triệu Nhược Vũ chợt cảm thấy đau đầu.
Cô không rõ lắm nhưng cô có dự cảm không tốt về điều này.
Triệu Nhược Vũ cất điện thoại làm việc đi, lấy điện thoại khác ra gọi cho Vương Tĩnh.
“Chuyện chị nhờ cậu thế nào rồi? Có phát hiện mới không?”
Vương Tĩnh dường như vừa hoạt động mạnh xong, cậu thở hổn hển trả lời:
“Em có để ý giúp chị rồi nhưng cô Triệu Y Vy đó chỉ có một điểm lạ thôi.”
“Điểm gì?”
“Cô ta làm việc như kiểu bị deadline dí ấy.”
Vương Tĩnh phun ra một câu cảm thán khiến Triệu Nhược Vũ không khỏi nhướn mày.
“Cô ta nhận vai liên tục, diễn không ngừng nghỉ. Ngoài buổi tối cô ta về nhà ngủ thì gần như cả ngày hoạt động ở đoàn làm phim. Thật không hiểu động lực nào khiến cô ta phi như ngựa như vậy.”
Nghe Vương Tĩnh tường thuật lại, Triệu Nhược Vũ khá bất ngờ.
Trước kia Triệu Y Vy có đam mê diễn xuất nhưng cùng lắm chỉ chăm thôi chứ không điên cuồng như vậy.
Giọng Vương Tĩnh lại vang lên:
“Triệu Y Vy rất biết cách lấy lòng người, hầu như ở đoàn làm phim ai cũng quý cô ấy. Chị em tốt của chị đúng là khiến người ta phải nể mà.”
Nếu là lúc trước nghe được lời này, Triệu Nhược Vũ sẽ cảm thấy rất vui, nhưng hiện tại thì không, nỗi bất an trong lòng cô lại tăng lên.
“Chắc là cô ấy muốn nhanh chóng phát triển. Thỉnh thoảng cậu để ý cô ấy giúp chị nhé, không cần dành quá nhiều thời gian đâu, có gì lạ thì báo chị là được.”
Vương Tĩnh chỉ nghĩ đơn giản là Triệu Nhược Vũ quan tâm tới Triệu Y Vy nên thoải mái đáp ứng, không suy đoán nhiều.
“Chị yên tâm, sẽ không ai động vào em chị được đâu, kể cả em, haha.”
Dừng một lúc, cậu chợt hỏi:
“Mà bọn em về nhà mới rồi, muốn mời chị đi ăn mừng một bữa, sang tuần chị có rảnh không?”
“Rảnh thì lúc nào chị cũng rảnh nhưng muốn ra khỏi nhà thì phải xem đã.”
Vương Tĩnh biết hoàn cảnh của Triệu Nhược Vũ nên lập tức gật đầu.
“Không sao, lúc nào có thể đi chị cứ gọi một cái chúng em có mặt liền.”
“Được.”
***
Sau một khoảng thời gian khá lâu không liên lạc, hôm nay Kiều Ảnh Quân mang cho Triệu Nhược Vũ một dự án mới và hai người lại gọi điện thảo luận.
Chốt công việc xong, Kiều Ảnh Quân bỗng thở dài.
Kim chủ có tâm sự, Triệu Nhược Vũ nào dám làm ngơ.
“Sao thế? Có gì không ổn sao?”
Kiều Ảnh Quân không giấu diếm.
“Bà tôi phát hiện ra rồi.”
“Thật à? Nhanh hơn tôi nghĩ.”
Giọng Triệu Nhược Vũ lộ vẻ bất ngờ, Kiều Ảnh Quân bật cười.
“Có lẽ do dáng vẻ của tôi không giống có người yêu nên không qua mắt bà được.”
“Anh nói vậy tôi lại thấy hiếu kỳ, không biết anh khi yêu sẽ thế nào nhỉ?” Cô thuận miệng nói một câu.
Ánh mắt Kiều Ảnh Quân thoáng có ý cười, anh ngừng vài giây rồi chợt hỏi:
“Cô có bạn trai không?”
Triệu Nhược Vũ không chút do dự mà trả lời:
“Không có, hoàn cảnh của tôi không dễ có bạn trai.”
Điều cô nói chính là sự thật.
Cô là con gái nuôi có mục đích của Triệu gia, chuyện hôn sự cô không có quyền quyết. Hơn nữa với trạng thái hiện tại của cô, nào có tâm trí mà nghĩ đến chuyện yêu đương chứ.
Nghe câu trả lời này, không hiểu sao Kiều Ảnh Quân lại cảm thấy nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu xuống.
“Tuy kế hoạch kia không thành công nhưng cũng cảm ơn cô đã giúp tôi. Nếu sau này có thể gặp mặt, không ngại để tôi mời một bữa chứ?”
“Được, nếu có duyên gặp mặt.”