“Tống Từ An tốt nhất là cậu không phải, nếu không tôi đánh cậu răng rơi đầy đất!”
“Đợi một lát cậu vừa mới nói cái gì? Không phải là cậu chỉ có em trai thôi sao? Lấy đâu ra em gái? Không phải là em gái tình yêu của cậu đấy chứ? Ai da da, đã lâu không gặp, vậy mà lão Tống của chúng ta cây vạn tuế ra hoa.” Giọng nói của Chu Ngôn từ mới đầu không dám tin đến không chắc chắn cuối cùng là khϊếp sợ.
Chu Ngôn ở cùng một ký túc xá với anh, nói xong câu đó còn không đợi anh nhắn lại, anh ta đã nhắn mấy tin vào trong nhóm.
[Nhóm F4.]
[Hoa Trạch Ngôn: Các anh em, mau ra đây! Vậy mà tên tặc tử Tống Từ An này có đối tượng!]
[Trần Định Khôn: Tiểu An có đối tượng ư? Chúc mừng.]
[1111: Chúc mừng.]
[Tống Từ An: ???]
[Tống Từ An: Cái quái gì thế.]
[Hoa Trạch Ngôn: Cậu đừng giả vờ nữa! Nhanh thành thật khai báo, có bạn gái từ khi nào?]
[Trần Định Khôn: Có phải Thẩm Kiều Kiều hay không?]
[Hoa Trạch Ngôn: Không phải chứ?]
Tống Từ An vốn dĩ muốn khoe khoang lập tức không còn, tên đáng đâm ngàn nhát Chu Ngôn này!
Nhưng mà vẫn giải thích trong nhóm, nếu không tin nhắn trong nhóm chắc chắn sẽ chệch dần đi.
[Tống Từ An: Đừng nghe tên khốn Chu Ngôn nói linh tinh, là em gái ruột tôi…]
Sau đó lại nói đơn giản mọi việc một lần, nói xong không đợi bọn họ nhắn tin lại lập tức ném điện thoại trở về túi.
Múa sư kết thúc, Tống Từ An dẫn theo Ngu Phán Phán vẻ mặt ngoan ngoãn đến một tiệm mì, sau khi ăn xong bọn họ lại tới trung tâm thương mại vừa rồi.
Tống Từ An nhìn dáng vẻ vừa rồi của Ngu Phán Phán nghĩ chỉ sợ cô chưa từng đi dạo trung tâm thương mại.
Lập tức quyết định dẫn theo em gái mình dạo trung tâm thương mại một lần.
Lần này anh có cảm giác như Tán Tài Đồng Tử*, cũng may khoảng thời gian trước anh không chuyển tiền cho người Tống gia, cộng thêm mấy ngày nay kiếm được tiền, có lẽ đủ cho em gái anh tiêu đúng không?
*: 散财童子: Tán tài đồng tử (Đồng tử – 童子 – Những trẻ em từ khi còn là thai nhi trong bụng mẹ đến đủ mười hai tuổi, vì nguyên nhân nào đó phải vong mạng đều được gọi chung là đồng tử. Tán tài – 散财 – Tài sản có thể bị phân tán, tiền tài bị hao hụt, không giữ được của cải.
Tống Từ An nghĩ như vậy, nhưng mà ý tưởng này biến mất sau khi bước vào một cửa hàng, đôi mắt của anh trợn to, như sắp lồi ra khi thấy giá tiền trên mác quần áo.
???
Đôi mắt của anh không bị mù đấy chứ?
Bạn nói cho tôi biết phía sau là mấy số không?
Mấy số không đây?
“Ánh mắt của vị tiên sinh này thật tốt, bộ đồ này là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, vừa mới đưa ra thị trường chưa lâu. Làn da của cô gái này rất trắng, rất thích hợp với bộ đồ này.” Nhân viên cửa hàng thấy bọn họ tiến vào thì nhiệt tình tiếp đón, làm nhân viên tiêu thụ, đương nhiên rất biết nhìn mặt đoán ý, cô ấy thấy đôi mắt của Tống Từ An vẫn luôn nhìn quần áo vội vàng tiến lên giới thiệu.
Nhưng mà đôi mắt cô ấy vẫn luôn cố ý vô tình nhìn đầu Ngu Phán Phán, dù sao đây là lần đầu tiên cô ấy gặp cô gái đầu trọc.