Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 34: Là của nhà anh!

Anh vốn muốn giải thích, bây giờ quốc gia không cho truyền bá phong kiến mê tín, đặc biệt là nhân viên chính phủ, nhưng mà nói như vậy anh lại phải giải thích với cô, vì sao không thể truyền bá phong kiến mê tín.

Nghĩ lại lại cảm thấy đau đầu, đành phải từ bỏ con đường phổ cập khoa học cho em gái mạch não hơi khác thường của mình:

“Những lời anh trai nói em nghe có hiểu không?”

Ngu Phán Phán nhìn anh một lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Tống Từ An nhìn dáng vẻ của cô, trái tim mềm nhũn, em gái thơm tho mềm mại này là của nhà ai thế?

Ừm!

Là của nhà anh!

“Vậy em không được đoán mệnh cho cảnh sát!”

Ngu Phán Phán lại nhìn anh một lát, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Hai người rời khỏi cửa cục công an, sau đó đi vào trong một hẻm nhỏ, mới vừa rẽ vào thì nghe thấy được âm thanh vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có âm thanh múa rồng múa sư, Ngu Phán Phán cảm thấy hơi tò mò.

Tống Từ An nhìn dáng vẻ tò mò với mọi thứ của cô, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, quả nhiên là đứa bé.

Anh dẫn theo cô xuyên qua đám người, đi tới trước mặt múa rồng múa sư, đây là một trung tâm thương mại to mới khai trương, cho nên mời đoàn đội múa sư tới biểu diễn.

Tống Từ An dẫn theo Ngu Phán Phán tìm một vị trí tầm nhìn tốt, sợ cô chưa ăn cơm sáng đã đói bụng, lại mua mấy xiên hồ lô ngào đường cho cô.

Ngu Phán Phán mặc kệ anh nhét cho cô thứ gì, cô đều nhận lấy.

Dáng vẻ đó vô cùng ngoan ngoan.

Tống Từ An nhìn người mini trong lòng không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài, em gái quá đáng yêu.

Anh đột nhiên có chút lý giải, trước đây khi bạn học nói đến em gái nhà mình vẻ mặt kiêu ngạo là vì sao?

Nghĩ tới bạn học của anh vẫn luôn khoe khoang với anh, nói em gái anh ta đáng yêu cỡ nào, cằm anh không nhịn được hơi nâng lên.

Đáng yêu có thể đáng yêu như em gái anh sao?

Nghĩ một lát có chút không nhịn được, anh lấy di động ra gửi tin nhắn cho bạn học kia của mình.

“Có đó không?”

Bạn học kia thấy anh đột nhiên nhắn tin, da đầu hơi tê dại.

Ngón tay nhanh chóng gõ phím: “Đòi tiền không có, muốn mạng thì có một!”

Tống Từ An nhìn thấy tin nhắn của anh ta thì hừ lạnh trong lòng, ai muốn vay tiền anh ta?

“Nghe nói em gái cậu rất đáng yêu?”

Bạn học: !!!

Mỗi lần khi anh ta nói tới em gái, không phải là anh đều không để ý tới anh ta sao?

Vì sao anh đột nhiên nhắc tới em gái của anh ta, không phải là anh nổi lên tâm tư không tốt gì đó với em gái anh ta đấy chứ?

Móa nó!

Sao lão già này lại dám đánh chủ ý với em gái anh ta?

Không lâu sau, bên kia mới truyền tới giọng nói.

“Tên chó này, Tống Từ An, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám nổi lên tâm tư không tốt gì với em gái tôi, cậu có tin tôi đánh chết cậu không?”

Tống Từ An nghe thấy thế nhíu chặt mày, sao Chu Ngôn này lại cho ra kết luận như vậy?

Nhưng mà anh không để ý tới rít gào của anh ta, nhắn tin nhắn giọng nói với anh ta:

“Ai có tâm tư không tốt với em gái cậu? Tôi lại không phải không có em gái, em gái tôi càng đáng yêu.”