Có cô gái nào không phải trẻ tuổi thích đẹp, cho dù không thích tóc dài bay bay, nhưng cũng thích tóc ngắn ngang vai, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp cô gái đầu trọc.
Tuy cảm thấy có chút hiếm lạ, nhưng mà cô ấy làm nhân viên phục vụ thật sự không biểu hiện khác thường.
Nhân viên cửa hàng quần áo lấy bộ đồ kia ra, lúc này Tống Từ An mới càng thấy rõ được mác trên quần áo, phía sau 295 có ba số không.
Một bộ quần áo, mà đắt như vậy ư?
Không phải trung tâm thương mại này đều có giá như vậy đấy chứ?
Bộ quần áo gần 30 vạn vậy mà trực tiếp bày ở trung tâm thương mại?
Tống Từ An có chút không dám tin tưởng, sau đó chưa từ bỏ ý định tiếp tục xem mác khác.
Quả nhiên, mỗi một món đồ đều có giá mười mấy vạn.
Trong tay Tống Từ An chỉ có 8436 tệ vừa rồi còn cảm thấy mình có thể mua mua mua cho em gái, bây giờ xem ra cuối cùng là mình không xứng.
Nhân viên cửa hàng quần áo vừa thấy vẻ mặt anh, cũng biết bọn họ không mua nổi, nhưng mà thái độ của cô ấy vẫn không có bất cứ thay đổi gì, vẫn nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ:
“Giá cả quần áo bên này tương đối cao, trên lầu có giá tương đối bình dân, hai người có thể lên đó xem.”
Tống Từ An gật đầu, sau đó dẫn theo em gái mình ngựa không ngừng vó rời đi, buồn cười, một bộ quần áo ở đây bán anh đi đều không mua nổi!
Anh sợ mình đi chậm một bước, không cẩn thận chạm vào làm bẩn quần áo, người ta sẽ trực tiếp đánh anh, làm sao bây giờ?
Quần áo mười mấy vạn, anh phải vẽ bao nhiêu bức tranh mới có thể kiếm lại được?
Ngu Phán Phán không có ý kiến đi dạo nơi nào, cô càng không hiểu gì về số tiền, cho nên không biết bộ đồ gần 30 vạn là khái niệm gì.
Hai người đi theo thang cuốn đi lên tầng hai, tầng hai bố trí không khác gì tầng một, chỉ có thêm một khu trò chơi.
Tống Từ An liếc mắt nhìn giá treo trên quần áo, phía trên hiển thị 998 tệ, anh lại nhìn thêm mấy bộ đồ, xác định phía trên không có thêm mấy số không, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giá cả này mới bình thường chứ.
Anh đang định dẫn em gái nhà mình vào cửa hàng quần áo, còn vì sao muốn vào cửa hàng quần áo, là vì em gái anh chỉ thay tới thay lui hai bộ đồ, nhìn quá keo kiệt.
Hơn nữa không phải cô gái nhỏ đều thích ăn mặc xinh đẹp sao?
Tuy em gái anh là đầu trọc nhỏ, nhưng có lẽ cũng thích mặc quần áo đẹp, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi em gái anh.
Tống Từ An nói thầm trong lòng.
Nhưng mà kéo một cái, không kéo được, anh quay đầu lại nhìn, thì thấy em gái nhà mình đang nhìn chằm chằm khu trò chơi cách đó không xa.
Em gái muốn chơi ư?
“Em gái em muốn chơi à? Muốn chơi mà nói, em có thể đi chơi một lát.” Anh thì thôi, anh đã lớn như vậy.
Tống Từ An nhìn thoáng qua khu trò chơi, cơ bản đều là đứa bé hai ba tuổi.
Anh lại liếc mắt nhìn em gái nhà mình, trong mắt có thêm đau lòng.
Em gái nhà mình từ nhỏ đều lớn lên ở đạo quan, nhất định là chưa từng chơi đúng không?